← Quay lại trang sách

Chương 225 - Thiếu Nữ Bên Trong Bức Tranh Này?

Lục tiên sinh ngay cả điều này mà cũng có thể biết rõ?" Cô bình tĩnh đáp lời.

Dưới ánh đèn sân khấu, Lý Ngọc Trân nhẹ nhàng khiêu vũ bên người Lục Bình. Lúc dừng lại, ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn chăm chú vào Lục Bình, bình tĩnh nói.

"Thứ tôi biết khả năng còn nhiều hơn." Lục Bình lộ ra nụ cười.

Nhận thấy bầu không khí giữa hai người đã thay đổi từ khi mình giẫm phải chân đối phương, Lục Bình lặng yên không tiếng động thở phào một cái. Ngày hôm qua, lúc anh và Lý Anh luyện lập một lần cuối cũng rõ ràng là rất hoàn mỹ, ban nãy do bản thân vừa mới buông lỏng sau khi quá căng thẳng nên mới xảy ra sự cố mà thôi.

Điệu nhảy cuối cùng, Lý Ngọc Trân ngửa người về phía sau, Lục Bình với tư cách là bạn nhảy liền ôm lấy eo của đối phương. Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung…

"Ngược lại đúng là có người từng mang chút ý xấu riêng." Lục Bình cười khẽ, thì thầm ở trong lòng.

Vừa xuống sân khấu, quản gia chờ ở bên cạnh lập tức đi tới, khom người, nói: "Lục tiên sinh, lão phu nhân đang đợi ngài."

⚝ ✽ ⚝

Trên chiếc xe màu đen, trong buồng xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Con khiến cho cha quá thất vọng. Nếu như còn có lần sau, cha sẽ cân nhắc xem có nên thay đổi người thừa kế hay không." Giọng nói của người đứng đầu Tống gia- cha của Tống Tử Văn truyền ra từ trong micro.

Ánh đèn bên đường chiếu xuống gương mặt anh tuấn của Tống Tử Văn.

Anh ta nắm chặt lấy bàn tay đang đặt ở trên đầu gối, nhiều sợi gân xanh nổi lên. Vẻ mặt Tống Tử Văn không cảm xúc, chỉ trầm giọng đáp lại: "Con biết rồi."

"Cũng may mà con đã kịp khống chế cảm xúc, không tạo thành cục diện không thể khống chế."

Trong điện thoại, giọng điệu uy nghiêm của người đàn ông trung niên hơi buông lỏng. Nhớ lại hành vi lúc nãy của Tống Tử Văn, dựa vào thân phận và chỗ dựa của đối phương, trên thực tế sẽ có đủ khả năng nhẫn nại và khắc chế. Lúc nên thu tay thì lập tức thu tay, ví dụ như móc súng ra, ví dụ như phản ứng đầu tiên là xin lỗi Ông lão phu nhân, sau đó rời khỏi.

"Chỉ là một người phụ nữ mà thôi."

"Dựa theo kế hoạch, chờ sau khi lão già Lý gia kia chết, còn không phải là con muốn thế nào thì thế đó sao?"

"Con biết rồi." Tống Tử Văn tiếp tục nói.

"Tống công tử."

"Có cần hay không…"

Tại vị trí cạnh ghế tài xế, người đàn ông trung niên áo đen ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia qua kính chiếu, bên trong đôi mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, trầm giọng nói.

"Phái người tìm ra tên họ Lục kia cho tôi, sau đó chờ tôi phân phó." Tống Tử Văn lạnh lùng nói.

Anh ta vừa tới Trung Hải, tối nay coi như là đã mất hết mặt mũi trong giới quyền quý hàng đầu.

"Hô!"

Đi dọc theo hành lang của viện bảo tàng, phía bên tay trái chính là cửa sổ sát đất xuyên suốt ba tầng. Lục Bình chỉ vừa mới ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy sông Phổ nơi xa và ánh trăng đang nhô cao trên mặt sông.

Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, nhưng tim đang đập nhanh hơn. Anh cảm thấy áp lực khi phải đối mặt với Ông lão phu nhân. Bởi vì, trong ngày thường, bất kể là tiếp xúc với Lý Ngọc Trân, hay là với Ngô Thì Chương, đó đều là trong tình huống bản thân đã nắm giữ hoàn toàn tình báo. Mà lần này lại khác, nhận thức về Ông lão phu nhân của anh phần lớn đều đến từ những tin tức trên mạng.

"Vẫn là chiến lược kia."

"Lưu lại khoảng trống, cố gắng lưu lại khoảng trống. Nếu có thể dùng nụ cười để đáp lời thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện."

Bước vào một gian phòng triển lãm khác.

Phòng triển lãm này hình như không được mở ra trong đêm nay. Trước bức tranh sơn dầu ở trung tâm phòng triển lãm, Lục Bình trông thấy Ông lão phu nhân đang ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu thưởng thức bức tranh một cách say mê.

Quản gia dừng bước ở phía xa.

Lục Bình hít một hơi thật sâu, hiểu rõ đây là muốn anh tự mình đi qua. Anh thả nhẹ bước chân, đứng sánh vai cùng lão phu nhân. Anh cũng bắt đầu quan sát bức tranh sơn dầu này. Màu sắc bức tranh rực rỡ, vẽ một thiếu nữ trẻ tuổi, anh nhìn về phía tên tác giả: Lê Giới Thạch. Lục Bình hơi dừng lại, suy nghĩ một chút, cái tên này hình như chính là người chồng đã chết của Ông lão phu nhân.

Như vậy…

Thiếu nữ bên trong bức tranh này?

"Tôi và tiên sinh là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Bức tranh này là tiên sinh đã vẽ cho tôi năm hai mươi tuổi."

Giọng nói dịu dàng của Ông lão phu nhân vang lên bên tai Lục Bình.

"Lục tiên sinh."

"Cậu muốn cuốn Lê gia chúng tôi vào trong vòng nước xoáy, cũng không phải là không thể."

Ông lão phu nhân dường như không có ý định vòng vo. Bà nhấn nút xe lăn, tự động quay người về phía Lục Bình. Ánh mắt cơ trí nhưng đã già nua nhìn thẳng vào Lục Bình, giống như là có thể nhìn ra cảm xúc ẩn giấu trong lòng đối phương. Lục Bình theo bản năng muốn tránh ra, nhưng miễn cưỡng khắc chế, chỉ dùng nụ cười đã rèn luyện vô số lần để nghênh đón, sau đó là đáp lại với vẻ lãnh đạm.