Chương 226 - Đã Sớm Liệu Được Rồi Sao?
Vòng xoáy?"
"Đó là cái gì… Chẳng lẽ bữa tiệc tối nay còn có mục đích gì khác?"
Trong lòng Lục Bình thịch thịch một tiếng, thì thầm tự nói.
Ông lão phu nhân không thể nhìn ra quá nhiều thứ từ trong ánh mắt của Lục Bình. Bà thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Đó chính là cứu cháu của tôi."
"Tôi biết cái vòng kia của các người có biện pháp."
"Chỉ cần có thể chữa khỏi cho cháu của tôi."
"Bất kể là Lê gia hay là Ông gia thì cậu đều có thể cầm đi! Tôi đồng ý dùng tích lũy 6 đời của tổ tiên để dấn thân vào trong ván cờ này!"
Ông lão phu nhân bỗng nâng cao giọng, thân thể già nua kích động tới mức run rẩy.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình không có trả lời.
Phạm vi của tôi là cái gì? Làm sao, các người đều biết rõ mục đích của tôi?!
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
Anh bình tĩnh nhìn về phía trước, một lát sau, khóe miệng khẽ giương lên, giọng nói ôn hòa có lực vang vọng khắp phòng triển lãm. Anh không có nói nhiều, chỉ đáp lại một câu: "Tôi biết rồi."
"Tôi chờ tin tức tốt của tiên sinh." Ông lão phu nhân trầm giọng nói.
Nói xong, bà giơ tay lên, quản gia nơi xa lập tức tới gần, đẩy xe lăn của lão phu nhân rời khỏi.
⚝ ✽ ⚝
Trong màn đêm.
Lục Bình ngồi vào đoàn xe Rolls Royce của Lý Ngọc Trân, trong buồng xe mờ ảo, bầu không khí vô cùng yên tĩnh. Anh dựa vào trên ghế, nhớ lại từng hình ảnh tối này, Lục Bình khẽ thở ra một hơi thật dài.
"Đúng rồi." Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân vang lên ở bên tai.
"Bức tranh này là vị Lôi tiên sinh kia tặng cho cho anh."
Bức tranh đã được đóng gói tốt, có giá sau cùng là 10 triệu, được Lý Ngọc Trân đưa tới trong tay Lục Bình.
Lục Bình liếc nhìn, mí mắt giật giật.
Anh thực ra không muốn chút nào.
"Lục tiên sinh, ngày mai gặp."
Trong hầm để xe, Lục Bình nhìn chăm chú về phía Lý Ngọc Trân, lộ ra nụ cười ôn hòa, đáp: "Ngày mai gặp."
Nói xong, cửa xe bên cạnh bị kéo ra. Ngay sau đó, anh ngồi vào bên trong một chiếc xe con bình thường đang đỗ song song. Trong buồng xe tối om chỉ có tài xế trung niên mặt không cảm xúc đang nhìn thẳng về phía trước.
Đoàn xe Rolls Royce rời khỏi.
Sau đó là xe trong hầm xe, những chiếc xe khác nhau lần lượt lái ra ngoài. Lục Bình hơi nhắm mắt lại, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn… Lúc này, trong toàn bộ hầm để xe vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng động cơ thỉnh thoảng vang lên và tiếng tim đập vang dội bên tai.
"Tiên sinh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Đi thôi."
Sau khi nhận được mệnh lệnh từ trong tai nghe, tài xế trung niên nhìn về phía người thanh niên qua kính chiếu hậu, trầm giọng nói.
"Ừm."
Lục Bình mở mắt ra, nhìn về phía ngoài cửa sổ, đáp một tiếng.
Xe được khởi động, chậm rãi lái vào trong bóng đêm. Anh nhìn về phía gara thông qua kính chiếu hậu, giữa màn đêm mờ mịt, vẫn đang có mấy chiếc xe đang chờ lệnh.
Chiếc xe con màu đen hòa vào dòng xe cộ trên đường, nhanh chóng hướng về phía Đông Thành.
"Vậy tôi sẽ vì Lý tiểu thư mà cho anh ta một cái tát cho hả giận!"
Đoàn xe Rolls Royce màu đen giống như quân vương của thành phố, đi xuyên qua thành phố. Lý Ngọc Trân mặc một bộ lễ phục màu đen, hai chân bắt chéo, tay chống cằm, trong ánh mắt lạnh lùng thoáng qua cảnh tượng tối nay. Khi giọng nói mang theo ý cười khẽ kia vang lên bên tai, lông mày Lý Ngọc Trân khẽ nhíu lại, nói nhỏ một tiếng:
"Đã sớm liệu được rồi sao?"
Dựa vào năng lực tình báo mà Lục tiên sinh thể hiện ra, nàng có lý do để suy đoán tổ chức phía sau Lục tiên sinh đã tiến hành điều tra tỉ mỉ về Tống Tử Văn, cũng thiết lập mô hình hành vi logic tương ứng. Nói không chừng, tất cả những gì xảy ra trong tối nay đều là bọn họ cố ý dàn dựng sau khi tính toán dữ liệu.
"Phía sau lưng anh ta rốt cuộc là tảng băng lớn tới mức nào?"
Vẻ mặt Lý Ngọc Trân nghiêm túc.
Phía sau mỗi một tin tình báo chắc chắn phải có một đội ngũ giàu kinh nghiệm và được huấn luyện nghiêm chỉnh. Hơn nữa, thời gian ẩn núp của các nhân viên tình báo tương ứng ít nhất cũng phải tính bằng năm!
Càng suy nghĩ sâu xa thì lại càng cảm thấy kinh hãi. Để huấn luyện được một đội ngũ nội ứng tinh anh và đội ngũ vây công rải rác khắp nơi như này, ngoài ra còn có duy trì chi tiêu cho việc thu thập tình báo… Điều này cần một nguồn vốn và nguồn giao thiệp trong các lĩnh vực cực kỳ khổng lồ!
Trong buồng xe an tĩnh.
Lý Ngọc Trân khẽ ngước gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố khổng lồ khoác lên mình một tầng xi măng cốt thép đang tỏa sáng rực rỡ. Làn da cô trắng nõn giống như là ngọc thạch bỗng chốc nổi lên một tầng da gà.
Lục tiên sinh ——
Đây là ký hiệu được con quái vật khổng lồ kia đẩy ra bên ngoài!
Một bên khác.
Chiếc xe màu đen bình thường dừng lại ở trước một tiểu khu cũ kỹ.
"Ài!"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Từ lúc bước vào trong xe, Lục Bình đã thay xong quần áo, cởi bỏ bộ lễ phục giá trị hàng chục triệu kia xuống. Còn về bức tranh kia bởi vì được đóng gói quá bắt mắt nên đã bị anh nhét vào bên trong xe.