← Quay lại trang sách

Chương 227 - Lật Xe Hỏa Táng Tràng!

Anh giống như một nhân viên bình thường tan làm rồi trở về nhà. Sau khi đi vào tiểu khu, bước vào góc đường có ánh đèn mờ ảo, Lục Bình mới dần thả lỏng, không ngừng thở ra từng hơi.

Anh bây giờ đang đứng ở trong một loại trạng thái vô cùng khó chịu.

Cũng giống như tối nay, chuyện mà anh có thể nhìn thấy và chuyện mà mấy người Lý Ngọc Trân và Ông phu nhân có thể nhìn thấy giống như hai chuyện khác nhau hoàn toàn!

Lục Bình luôn cảm thấy, bữa tiệc tối nay không đơn giản như anh nghĩ. Nói không chừng còn đại biểu cho một sự kiện nào đó sắp bắt đầu!

"Thảm nhất không phải là chuyện này."

"Mà là tất cả bọn họ đều cảm thấy mình hiểu, mình hiểu… Cho nên thầm chấp nhận kết quả là mình đã biết. Giờ thì hay rồi, mình chỉ có thể lộ ra nụ cười giả tạo, nói ít làm ít, dùng một số lời bên ngoài để tiến hành đối phó."

Trong hành lang tối om, đèn hành lang bị hỏng mãi vẫn chưa được sửa, cũng may vẫn còn một số bóng đèn còn lại kiên trì cứu chữa. Ở trong loại tiểu khu cũ kỹ này hầu hết đều là nhân viên văn phòng, cuộc sống vô cùng căng thẳng, bận bịu đến mức chẳng muốn sửa, không muốn sửa.

"Ài!"

Lục Bình bước đi trên hành lang, cầm bức tranh mấy chục triệu trong tay, lần nữa thở dài.

Trong lòng cảm thấy vô cùng gấp gáp, cảm giác này đang không ngừng chèn ép trái tim của anh. Tình trạng này rất đúng với câu: Lúc giả bộ sảng khoái nhất thời, đến lúc lật xe hỏa táng tràng.

"Hửm?"

Trước căn nhà thuê chung.

Lục Bình lập tức thu liễm tất cả cảm xúc, tròng mắt trắng đen lộ ra vẻ cảnh giác. Chỉ nhìn thấy, trong khe hở phía sau cánh cửa là ánh đèn màu da cam.

[ Leng keng —— leng keng ——]

Tiếng chìa khóa vang lên thanh thúy, mở được cửa ra.

Cửa phòng ngủ chính đang mở. Trong phòng hình như có người đang dọn dẹp. Từ góc độ của Lục Bình có thể nhìn thấy vạt váy đen điểm xuyết những chấm tròn màu trắng đang chập chờn, phía sau làn váy là đôi chân được bọc trong tất xám.

"Bình Tử, cậu đã về rồi?"

Nghe thấy động tĩnh, Hạ Mẫn Đan nghiêng người ra, cách ăn mặc của cô rất khác so với năm trước, có vẻ như thành thục và uyển chuyển hơn, mái tóc dài gợn sóng, váy dài chấm đen, to son môi màu đỏ đậm. Nhất cử nhất động của cô, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều toát ra vẻ phong tình.

Kiểu phụ nữ như này chính là độc dược đối với những người đàn ông có gu là chị gái lớn tuổi hơn mình.

"Ừm." Lục Bình yên tâm, anh tự tay đóng cửa lại, tiện tay để bức tranh chục triệu xuống bên cạnh tủ giày, vừa thay giày vừa đáp: "Chị Mẫn Đan, sao lần này lại về muộn như vậy."

"Hey!"

"Một lời khó nói hết! Cậu đã ăn gì chưa, nếu chưa thì ăn cùng chị đi, chị đây sẽ kể chuyện cho mà nghe!" Vẻ mặt của Hạ Mẫn Đan vẫn như thường, giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra giữa hai người vào đêm hôm đó.

"Thật đúng là có chút đói." Lục Bình sờ bụng một cái.

"Chị Mẫn Đan ăn gì để em gọi đồ ăn ngoài, em mời!"

Anh tiếp tục nói.

Nói xong, hai người lại tiếp tục bận rộn chuyện của mình. Hạ Mẫn Đan thu dọn đồ đạc, Lục Bình thì cất bức tranh cổ đi…

Không bao lâu sau, thức ăn ngoài đã đến.

Lục Bình và Hạ Mẫn Đan ngồi ở trước ghế sofa. Sau khi uống [ ừng ực ——] từng ngụm bia lớn, gương mặt chị Mẫn Đan lập tức nhiễm một tầng ửng đỏ, sau đó đặt lon bia lên trên bàn.

"Sảng khoái!"

Lúc này, chị Mẫn Đan trước kia từng hào sảng như Tsunade trong manga đã quay trở lại một chút như trước đó. Cô tháo dép ra, bắt chéo đôi chân trước ghế sofa, đưa tay cầm lấy một xiên xâu nướng.

Lục Bình liếc nhìn, thở ra một hơi, sau đó đổi tư thế.

Lúc trước không cảm thấy gì, hiện tại bỗng chợt phát hiện tơ lụa màu xám dường như có một sức hấp dẫn khác.

"Bình Tử, xoa bóp cho chị!"

Giống như nhận thấy được ánh mắt của Lục Bình, chị Mẫn Đan trực tiếp gác chân lên chân Lục Bình, chiếc váy màu đen không ngừng tuột xuống đôi chân đẫy đà của cô.

"Hô!"

Tối nay, Lục Bình vừa mới trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, đáy lòng có một chút không khống chế được. Anh đưa bàn tay ra, đặt lên trên đôi chân tinh tế kia.

Uống rượu.

Ăn xiên nướng.

Bầu không khí dần dần nóng lên.

Bàn chân chị Mẫn Đan chợt co lại, dẫm lên Lục Bình…

Không biết rõ chị Mẫn Đan đã trải qua những chuyện gì ở quê nhà, nếu như không phải mỗi ngày đều tập luyện, Lục Bình suýt nữa đã không chịu nổi.

Điên cuồng!

Giống như phong ma!

Một lúc sau…

"Bình Tử."

"Mấy ngày này, chị sẽ tới công ty để xử lý thủ tục xin nghỉ việc, chị phải trở về quê, không bao giờ trở lại tòa đô thị lớn này nữa. Con người mà, cuối cùng vẫn phải chấp nhận số mệnh!"

"Trong khoảng thời gian trở về này, ba chị, mẹ chị, các cô dì chú bác đều đang thúc giục chị! Thúc giục chị kết hôn sớm một chút!"

"Xem mắt!"

"Xem mắt! Không đến mười ngày mà chị đây đã phải đi xem mắt 20 lần!"

"Trong lần xem mắt cuối cùng, hai bên uống cà phê và trò chuyện mấy câu, đại khái khoảng 20 phút, cảm giác ở chung cũng coi như là khá ổn, ít nhất là không cảm thấy ghét. Chọn anh ta vậy. Chờ chị đây quay về, sẽ tiếp xúc với đối phương nhiều hơn…"

Đầu ngón tay cô không ngừng vẽ vòng tròn trước ngực Lục Bình.

Trên gương mặt hiện lên vẻ lười biếng và tịch mịch.

⚝ ✽ ⚝

"Bình Tử!"

"Lần nữa!"

"Đây chính là kỷ niệm cuối cùng của chị đây ở Trung Hải!"