Chương 228 - Lần Sau Không Thể Như Vậy Nữa
Trời đã sáng.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu ra vài chùm sáng trong căn phòng tối mờ, những hạt bụi li ti không ngừng chập chờn trong chùm sáng.
"A —— " Lục Bình tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.
Anh cảm giác như mình có thể hôn lên trán chị Mẫn Đan khi vừa quay đầu lại. Cô cách anh rất gần, hơi thở phả vào phía trên cổ… Cánh tay và chân của cô đều đang ôm lấy anh, có một chút không thể nhúc nhích. ‘Vốn có’ của chị Mẫn Đan hơi kém Tsunade một chút. Lúc này, bộ ngực không còn bị trói buộc đang nằm ở giữa chị Mẫn Đan và cánh tay của anh, cảm xúc tuyệt vời khiến cho người ta không khỏi cảm thấy lưu luyến. Lục Bình không vội xuống giường, anh nhìn chăm chú vào trần nhà sáng choang không chớp mắt…
Qua một lúc lâu, Lục Bình nhẹ nhàng ngửi một cái, ngửi thấy mùi vị hỗn tạp trong không khí.
Anh nhớ lại cảnh tượng đêm qua, cảm thấy thân thể có chút nhũn ra.
⚝ ✽ ⚝
Chị Mẫn Đan đã 31 tuổi rồi. Cô có ý định rời khỏi Trung Hải trong mấy ngày này, đương nhiên là không thèm quan tâm nhiều đến những thứ khác. Lục Bình nhìn ra suy nghĩ của cô, đối phương muốn phát tiết tất cả điên cuồng của nửa đời sau vào giờ phút này. Sau khi cô trở về quê nhà, ở nơi kia sẽ không thể tìm thấy chỗ kích tình như này nữa, cô sẽ cùng người đàn ông bình thường kia tương kính như tân mà sống hết đời. Đến lúc đó, những ký ức ở Trung Hải sẽ dần được nhớ lại.
"Lần sau không thể như vậy nữa."
Lục Bình đưa tay xoa eo.
Tối hôm qua, rốt cuộc là bốn lần hay là năm lần, anh có chút không nhớ rõ nữa.
Anh không nằm nữa, vừa mới chuẩn bị đi xuống giường, mới chỉ phát ra chút động tĩnh, đã thấy lông mi dài của chị Mẫn Đan khẽ rung, sau đó đôi mắt lười biếng chợt mở ra.
"Bình Tử!"
"Ngủ thêm với chị một hồi…"
Cô lẩm bẩm, ôm chặt lấy cánh tay Lục Bình hơn. Nếu như vẫn còn dự định tiếp tục sống ở Trung Hải thì chị Mẫn Đan chắc chắn sẽ không làm càn như thế. Nhưng bây giờ, dù sao cũng phải đi, còn có cái gì mà xấu hổ nữa chứ.
"Chị Mẫn Đan, chị Mẫn Đan, trễ giờ làm rồi." Lục Bình đẩy một cái, nhỏ giọng nói.
Chỉ một động tác nhỏ của anh đã lập tức kéo theo hàng loạt động tác sau đó.
Lúc xuống giường, Lục Bình nhìn chăm chú gian phòng bừa bãi trước mắt. Anh nhón chân lên, trở lại phòng ngủ của mình.
"Hôm nay tạm dừng tập luyện vậy.” Anh lẩm bẩm.
Sau khi tắm xong, anh cẩn thận ngửi quanh người một cái, dò xét từ trên xuống dưới một lần để xác nhận là không có sợi tóc hay dấu vết nào khác.
Lục Bình ra khỏi nhà.
Vẫn như trước kia, anh đi xe đạp công cộng trước cửa tiểu khu đến trước ga tàu điện ngầm, sau đó mua một phần bánh rán ở ven đường, cuối cùng mới chạy tới cổng soát vé ở dưới lòng đất.
"Thơm!"
"Bánh rán hôm nay hình như ngon hơn bình thường."
Anh không đi thang cuốn, mà là bước từng bước một trên cầu thang bộ.
Ở xung quanh có rất nhiều nhân viên đi làm đang nhanh chóng cất bước.
"Ừm…"
"Chị Mẫn Đan từng làm việc ở một công ty đầu tư tài chính. Nếu như mình bảo Lý Anh chuyển cho cô ấy 10 triệu, sau đó lại chuyển thêm thì liệu chị Mẫn Đan còn có thể trở về nữa không?"
Đến ga tàu, tàu còn chưa tới.
Lục Bình xách túi công văn, chen vào trong đám người, suy nghĩ như vậy bỗng xuất hiện trong đầu anh:
"Thử một chút xem sao. Chỉ là 10 triệu, nếu như chị Mẫn Đan vẫn muốn trở về thì sẽ để cho chị ấy trở về. Hoặc là, dùng 10 triệu này để đầu tư, nếu như cô ấy muốn rời khỏi căn nhà thuê chung thì sẽ để cho cô ấy đi. Tình hai đêm sẽ kết thúc với 10 triệu này."
"Ài!"
"Không có tiền nữa! 200 triệu, trong đó 100 triệu đã ném cho Đinh Thanh mua sắm trang bị và huấn luyện đội ngũ, 100 triệu còn lại thì tiêu như nước. Lần sau nói tình báo, không thể không thu tiền."
Đủ loại suy nghĩ không ngừng tuôn trào trong đầu.
⚝ ✽ ⚝
[ Két, cạch ——]
Cánh cửa chống trộm được đóng lại cẩn thận.
Trong phòng ngủ chính.
Hạ Mẫn Đan một giây trước vẫn còn đang ngủ bỗng mở mắt, cô ngáp một cái, vừa xoa đầu vừa ngồi dậy. Cô hơi nhăn mũi, liếc nhìn căn phòng một chút. Gương mặt đỏ ửng, không quá kinh diễm nhưng cũng tạm coi được, đường nét trên gương mặt có vài phần giống với nữ minh tinh Lục Nghệ.
"Mình đúng là điên rồi." Cô thấp giọng tự nói.
Dứt lời, cô duỗi người một cái, sau khi đi dép thì nhón chân lên đi về phía phòng vệ sinh… Rửa sạch, đổ nước, mở ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, uống nốt viên thuốc còn thừa lần trước.
Làm xong tất cả những chuyện này, Hạ Mẫn Đan xắn tay áo lên, bắt đầu quét dọn vệ sinh. Cô dự định buổi chiều sẽ đến công ty để làm thủ tục xin nghỉ việc.
"A Bình!"
Buổi sáng.
Văn hóa Ngô Minh, thời tiết đã dần trở nên ấm hơn, nhưng điều hòa trong công ty vẫn mở hết công suất. Lục Bình ngồi ở trước màn hình máy tính, một lúc sau liền bắt đầu ngủ gật.
Vừa ngủ không lâu, trước bàn làm việc, Cố Đại Thạch xoay người, vừa muốn hỏi Lục Bình một cái vấn đề, liền chú ý tới dáng vẻ gật gù của đối phương. Anh vươn tay ra, nhẹ gõ mặt bàn, gọi một tiếng.
"Hả? Đại Thạch, chuyện gì vậy." Lục Bình tỉnh lại, ngáp một cái, hỏi.
Anh theo bản năng muốn đưa tay ra xoa eo, nhưng sợ bị chú ý, miễn cưỡng nhẫn nại.
Những ngày gần đây, Lục Bình có một phát hiện, đó sau khi trải qua cảm giác cận kề cái chết, dopamine và adrenaline sẽ bài tiết kịch liệt hơn. Nếu như vào lúc này… thì thật sự rất khó có thể khắc chế.