Chương 229 - Tống Công Tử, 100 Triệu! Tôi Sẽ Tìm Ra Anh Ta!
Đến rồi."
"Tiên sinh, ngài đi chậm một chút, chú ý xe ven đường."
Dưới bầu trời xanh thẳm.
Chiếc xe trực tuyến màu trắng dừng lại ở trước tòa CBD tài chính. Tăng Vĩ bày ra nụ cười nhiệt tình, nhìn về phía người đàn ông trung niên ngồi ở bên cạnh. Vị khách trung niên này là người thích cường điệu, ăn mặc giống như là một nhân tài tinh anh. Sau khi nghe thấy Tăng Vĩ gọi mình thì chỉ nhìn đối phương một cái, sau đó liền đẩy cửa ra rồi xuống xe, cuối cùng mạnh mẽ đóng cửa xe lại mà không thèm quan tâm.
Nhìn chăm chú vào cửa xe bị đóng lại lần nữa, trong buồng xe an tĩnh, nụ cười trên mặt Tăng Vĩ cứng đờ. Anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên bên ngoài xe với vẻ hung ác, khóe miệng bắt đầu co giật.
Không bao lâu sau, anh ta lại khởi động xe. Xe lái vào nhà để xe của một tòa nhà gần đó. Anh ta đẩy cửa xe ra, đội mũ lưỡi trai vào và đi về phía sảnh thang máy. Cách đó không xa, thư ký trẻ tuổi của Tống Tử Văn đang chờ đợi.
"Thư ký tiểu thư."
"Cô đang chờ tôi sao?"
Giọng nói của Tăng Vĩ có chút khàn khàn, mang theo ý cười.
"A?!"
"Tăng tiên sinh?"
Thư ký bị giật mình, cô âm thầm quan sát người đàn ông có dáng người thấp bé, khí chất bình thường trước mặt, thử thăm dò gọi một tiếng.
"Xin chào, lần đầu gặp mặt." Tăng Vĩ đưa tay ra.
Thư ký trẻ tuổi đưa tay ra, cô chỉ cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ, tay bị nắm chặt. Đầu ngón tay đối phương vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay cô. Thư ký lập tức nổi da gà, lập tức rút tay lại.
"Tăng tiên sinh, Tống công tử đang đợi ngài." Thư ký trẻ tuổi cung kính nói.
Bước ra từ thang máy, hai tay Tăng Vĩ cắm ở bên trong túi, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, lúc đi qua cửa sổ sát đất thì chợt dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như đang giẫm toàn bộ tòa đô thị lớn này ở dưới chân.
"Ồ!"
"Không hổ là Tống gia Lĩnh Nam, ra tay đúng là hào phóng!"
Tăng Vĩ cảm khái.
Anh ta bây giờ hoàn toàn khác với hình ảnh tài xế online ban nãy, không tìm ra một chút dấu vết tương tự nào.
Trước văn phòng của Tống Tử Văn, nhân viên an ninh uy nghiêm dò xét Tăng Vĩ. Tăng Vĩ nở nụ cười, giơ hai tay lên. Anh ta cảm nhận được ánh mắt của một người đàn ông trung niên trong đó, lông tơ trên sống lưng lập tức dựng thẳng… Anh ta đã từng cảm thụ qua tình cảnh như vậy, hiểu rõ là quyền sư võ cổ truyền.
⚝ ✽ ⚝
"Tống công tử."
"100 triệu, tôi giúp anh tìm ra vị Lục tiên sinh kia."
Sau khi ngồi xuống đối diện, Tăng Vĩ giơ một ngón tay lên. Dựa vào con đường tin tức của anh ta, anh ta đương nhiên có thể biết rõ đêm qua Tống Tử Văn đã phải chịu nhục nhã như nào…
"Anh hình như đòi hỏi hơi nhiều rồi?"
Tống Tử Văn lịch sự bình tĩnh, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt. Sau khi dừng lại một lát thì trầm giọng nói.
Anh ta không quan tâm đến cái gọi là 100 triệu.
Điều khiến cho anh ta thực sự tức giận là đối phương lại lựa chọn xuất hiện ở trước mặt anh ta và báo giá vào ngay lúc này. Nụ cười trên mặt đối phương giống như là một sự châm biếm trần trụi đối với anh ta.
"Làm ăn mà!"
"Không phải đều là như vậy sao, rao giá trên trời, sau đó liền bắt đầu trả giá. Nếu như Tống công tử không hài lòng thì tôi có thể cho anh một cái giá ưu đãi."
Tăng Vĩ nhìn chằm chằm vào Tống Tử Văn. Anh ta từng bò ra từ trong đống người chết trong khu vực hỗn loạn này. Anh ta có thể dễ dàng nhìn ra bộ dạng dã thú ẩn giấu phía sau lớp da của đối phương. Nhưng mà anh ta không chỉ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.
Anh ta đánh hơi được mùi vị của đồng loại.
Anh ta nhún vai một cái, tiếp tục nói.
"Tôi nói lại một con số khác vậy… 50 triệu!"
Trên gương mặt Tăng Vĩ mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm túc. Anh ta nâng cao giọng, trực tiếp giảm một nửa giá ban đầu.
Tống Tử Văn từ chối cho ý kiến.
Bên trong văn phòng, thư ký trẻ tuổi đứng ở phía sau Tống Tử Văn cúi đầu. Cô nhận ra bầu không khí khiến cho người ta hít thở không thông này, nín thở, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim.
"Nhưng mà…" Tăng Vĩ chợt đổi chủ đề, tiếp tục nói: "Tôi có vài người bạn, nghe nói Tống công tử đến Trung Hải, muốn làm quen với Tống công tử một chút. Tống công tử, cho chúng tôi một cơ hội đi."
Tống Tử Văn nhìn về phía Tăng Vĩ, một lát sau bỗng lộ ra nụ cười ấm áp.
Anh ta đứng lên, đưa tay ra với Tăng Vĩ:
"Tăng tiên sinh, hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!"
Tăng Vĩ cũng đứng lên, cười nắm chặt tay Tống Tử Văn.
100 triệu cũng tốt, 50 triệu cũng được, đây đều chỉ là cái cớ. Mục đích thực sự là cuộc gặp mặt này, Tống Tử Văn mới tới Trung Hải, muốn đi vào phạm vi tương ứng. Mà tồn tại phía sau Tăng Vĩ cũng đã chú ý tới con quái vật khổng lồ đến từ Lĩnh Nam này.
"A —— "
"Thư ký tiểu thư, lần sau gặp lại!"
Tăng Vĩ đút một tay ở trong túi, bước chân nhẹ nhàng, chân anh ta không dài nhưng thư ký trẻ tuổi phải chạy chậm mới có thể theo kịp. Lúc đi đến trước chiếc xe màu trắng của mình, kéo cửa xe ra và chuẩn bị ngồi vào thì Tăng Vĩ chợt nhìn về phía thư ký, cười nói.
"Đúng rồi! Đây là số điện thoại của tôi, nếu như muốn tôi đến hoặc là cần dùng xe thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.” Tăng Vĩ sờ ở trong túi một cái, móc ra một tấm danh thiếp rồi nhét vào trong tay nữ thư ký.
Xe được khởi động, một lát sau, xe biến mất khỏi ga-ra.
Thư ký trẻ tuổi nhận lấy tấm danh thiếp, cảm thấy vô cùng ghê tởm, đưa tay ném tấm danh thiếp xuống mặt đất. Lông mi cô khẽ run, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trên mặt đất… Một lát sau, cô mím môi, khom người nhặt lên.
Cô không xác định được, danh thiếp này liệu có phải là nhờ cô đưa cho Tống công tử hay không.
Cô không dám đánh cuộc!