← Quay lại trang sách

Chương 230 - Đao Nhọn Dưới Quyền Lục Bình!

Thời tiết rất đẹp.

Chiếc taxi màu trắng chạy qua phố lớn ngõ nhỏ. Dựa theo quỹ đạo của anh ta, đây chính là dáng vẻ của một tài xế cực kỳ bình thường. Đến đến gần chạng vạng tối, Tăng Vĩ nhận 1 đơn, đến trước tòa nhà Xuyên Hòa.

Anh ta đậu xe ở giao lộ, ngáp một cái. Anh ta thường làm việc vào ca đêm, nhưng hôm nay lại thay đổi.

"Tiên sinh, muốn mua báo chiều không?"

Xe vừa dừng lại, cửa xe lập tức bị gõ. Giọng nói khàn khàn của một ông lão còng lưng ăn mặc giản dị vang lên.

"Cho tôi một phần."

Tăng Vĩ nhìn thoáng qua ông lão, cười nói. Lúc nhìn thấy đối phương đưa tay về túi báo, anh ta chợt mở miệng lần nữa: "Tôi đã hai ngày rồi không đọc báo, không biết có còn báo của mấy ngày trước nữa hay không?"

Ông lão có biệt danh trong giới là Lão Bắc hơi dừng lại một chút, tiếp tục lấy phần báo của hôm nay ra rồi đưa cho Tăng Vĩ, sau đó bàn tay khô quắt nắm lấy khung cửa xe của Tăng Vĩ.

"Có."

Lão Bắc khàn giọng đáp lại.

Trong trường hợp này, báo của mấy ngày trước đều được xếp vào hàng đen, nghĩa là không có tin tức sưu tầm. Lão Bắc canh giữ ở trước tòa nhà, chỉ đơn giản là ghi lại tất cả hình ảnh ra vào của tòa nhà mà thôi.

Ngoài những thứ này ra, ông còn có một công việc khác. Đó chính là tiến hành sửa sang lại tin tức, ghi lại thông tin của từng người hoặc là phương tiện ra vào trong video, lập thành một bảng danh sách.

Công việc này không cần quá nhiều kỹ thuật, nhưng thu phí lại không thấp, một bản danh sách như vậy có thể bán ra với giá 100.000-500.000 tệ ở trong giới.

"Tôi muốn lấy hết." Tăng Vĩ cười nói.

Không lâu sau, mấy phần báo hết hạn được đưa tới trong tay Tăng Vĩ. Anh ta kéo cửa kính lên, lấy ra một cái thẻ nhớ ở trong tập báo, sau đó cắm vào máy tính bảng… Tài liệu được sắp xếp vô cùng gọn gàng.

Một tay Tăng Vĩ cầm tay lái, tay còn lại lướt trên màn hình.

Trong một tháng này, tất cả những người đã ra vào tòa nhà Xuyên Hòa, bao gồm cả những người giao hàng hoặc là giám đốc, khách hàng ra vào một lần đều được liệt kê ra. Mức độ chi tiết của thông tin khách nhau. Những thông tin gần như chỉ xuất hiện một lần thường chỉ có video cắt ra hoặc là ảnh chụp, cùng với thông tin nhận dạng như [ Giao hàng ], [ Khách hàng ]…

Nhưng mà thông tin về những nhân viên làm việc trong tòa nhà lại vô cùng đầy đủ:

Phía sau hình ảnh sẽ ghi rõ họ tên, vị trí công ty, chức vụ, thời gian đi làm mỗi ngày… Thậm chí, một số còn có cả ảnh chụp group chat công ty, phân tích tính cách.

⚝ ✽ ⚝

"Đối với thương nhân tình báo mà nói…"

Đầu ngón tay Tăng Vĩ lướt càng lúc càng nhanh.

Đến cuối cùng, anh ta lướt lên trên một vòng, vô số hình ảnh nhân vật và lượng tin tức dày đặc không ngừng xẹt qua.

Trong một nháy mắt nào đó, hình ảnh Lục Bình đeo mắt kính gọng đen cũng xuất hiện ở bên trong, nhưng lại lập tức bị những thông tin khác che lấp.

Tăng Vĩ cười một tiếng, sau đó khởi động xe. Anh ta nhìn về phía phương xa, ánh hoàng hôn đang bao trùm khắp tòa đô thị này. Anh ta gõ gõ tay lái, lẩm bẩm:

"Thời đại này là thời đại tốt nhất! Thời đại toàn dân Internet, không có ai mà không để lại dấu vết ở trên internet cả. Ở thời đại này sẽ không có một bí mật nào cả!"

"Lục tiên sinh."

"Tôi sẽ bắt được anh thôi!"

Anh ta đã xác nhận được người liên hệ với Lý Ngọc Trân đang ở ngay trong tòa nhà kia. Như vậy tiếp theo chỉ cần so sánh phần tài liệu này với Lục tiên sinh đeo mặt nạ trong bữa tiệc dạ hội kia là đủ rồi.

"Hô!"

"Oánh Oánh có chút uất ức khi mình không thường xuyên trả lời tin nhắn của cô ấy. Điều này cũng rất bình thường, xem ra cần phải nhanh chóng sắp xếp một công việc ngoài giờ để tránh bị cô ấy phát hiện."

Đêm khuya.

Sau khi tan việc, Lục Bình và bạn gái Trương Oánh Oánh cùng đi ăn cơm, sau đó cùng nhau đi dạo trên đường phố. Trời đã không còn sớm, anh bèn đưa cô gái lưu luyến không rời vào trong tàu điện ngầm.

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, đối diện là đèn neon rực rỡ, phản chiếu bầu trời đỏ sẫm, nhìn sang là dòng xe qua lại không dứt trong giờ cao điểm buổi tối.

Lục Bình hít một hơi thật sâu, hai tay cắm ở trong túi áo khoác. Ánh mắt anh quét qua một vòng xung quanh, sau đó bước tới cạnh một chiếc xe con rồi ngồi vào bên trong.

"Bình tĩnh."

"Quá bình tĩnh rồi."

"Cảm giác có cái gì đó không đúng."

Lục Bình thì thầm trong lòng. Suốt cả ngày hôm nay, anh đã âm thầm thăm hỏi về những gợn sóng có thể sẽ xuất hiện sau chuyện đêm qua. Nhưng mà, phản hồi mà anh nhận được lại là gió êm sóng lặng. Đây cũng là chuyện tốt, nhưng lại khiến cho lòng Lục Bình không hiểu sao cứ cảm giác như có một tảng đá lớn đang đè ép, mí mắt giật giật, cảm giác gấp gáp khẩn trương dần bao phủ khắp người.

"Đây là thông tin sơ bộ của các đội viên trong tiểu đội tác chiến, đương nhiên, ngài sẽ là người quyết định đội viên cụ thể."

Tại vị trí tài xế, Đinh Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua kính chiếu hậu cung kính nhìn về phía Lục tiên sinh đang ngồi ở hàng sau. Trải qua chuyện đêm qua, anh và Tiết Hoa Thanh càng ngày càng cảm thấy kính sợ đối với Lục tiên sinh.

Anh đưa một tập hồ sơ màu nâu thật dày cho Lục tiên sinh.

Lục Bình nhận lấy hồ sơ, theo thói quen dùng ngón cái và ngón trỏ đè lên nút thắt. Anh có chút nôn nóng muốn mở ra, lại cố gắng khắc chế động tác, ung dung và bình tĩnh.

"Những thứ này đã chân chính nằm ở dưới quyền của mình."

Trong lồng ngực, trái tim không ngừng đập mạnh.