← Quay lại trang sách

Chương 231 - Hạ Mẫn Đan Gặp Mặt Lý Anh!

Thời gian lùi lại trước đó một chút.

Buổi chiều.

1 giờ 15 phút.

Trong căn nhà thuê chung, ánh mặt trời sau buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ chính. Hạ Mẫn Đan 31 tuổi, còn hai tháng nữa là 32 tuổi đang ngồi ở trước gương trang điểm.

Cô nhìn chăm chú vào dáng vẻ trưởng thành uyển chuyển của mình trong gương. Trong tay nhẹ nhàng vặn thỏi son, sau đó cẩn thận tô lên.

Cô rất nghiêm túc, chuyên chú ăn mặc, chú ý tới mấy sợi tóc còn chưa được kẹp gọn liền lập tức kẹp lại lần nữa. Vào năm ngoái, cô đã để một mái tóc ngắn gọn gàng, sau khi trở về nhà liền nối tóc, không ngờ bản thân lại rất thích kiểu tóc mới này.

"Đi thôi!"

"Kết thúc một đợt cuối cùng…"

Hạ Mẫn Đan đổi sang một bộ quần áo công sở. Bên trên là áo sơ mi trắng và vest đen, đường sự nghiệp vượt xa người thường của cô trông vô cùng bắt mắt. Bên dưới chính là váy ôm hông. Lúc này, cô ngồi ở mép giường, tất chân màu da dần dần được kéo lên trên, kéo dài đến khu vực cấm kỵ.

Môi đỏ khẽ giương lên.

Cô cầm túi, giẫm lên đôi giày cao gót đế thấp.

Hạ Mẫn Đan ở giai đoạn này giống như là một quả chín, tản ra hương thơm trái cây mê người. Nhất cử nhất động, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của cô đều toát ra vẻ phong tình vạn chủng.

Cô ngồi vào chiếc Passat màu đen, khởi động mấy lần, đều tắt máy. Thật lâu sau đó, động tác của Hạ Mẫn Đan lão luyện, phóng khoáng, không ngừng xoay tay lái trong tay, chiếc xe đi ra khỏi tiểu khu cũ nát.

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, tất cả khung cảnh rực rỡ điều đập vào đáy mắt.

Hạ Mẫn Đan tham lam nhìn tất cả trước mắt.

cô yêu thích Trung Hải.

Yêu thích tòa thành thị phồn hoa và rực rỡ này, yêu thích sự phát triển nhanh chóng của thành phố này.

"Hô!"

"Tạm biệt!"

Hạ Mẫn Đan thở ra một hơi.

Vào giờ này, thành phố không còn ùn tắc giao thông, chiếc Passat đi qua cầu sông, đến khu trung tâm tài chính của thành phố. Hạ Mẫn Đan xuống xe, đi vào quảng trường giữa những tòa nhà chọc trời. Cô bỗng dừng chân, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía một tòa nhà được ánh mặt trời phản chiếu. Bốn phía, đám nhân viên văn phòng đang cất bước vội vã chợt thả chậm bước chân, dùng ánh mắt nhìn ngạc nhìn về phía Hạ Mẫn Đan.

⚝ ✽ ⚝

"Chị Mẫn Đan! Chị đã về rồi?"

"Oa!"

"Chị Mẫn Đan! Em rất là nhớ chị đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà sau kỳ nghỉ Tết lại quay trở về muộn như vậy!"

"Chị Mẫn Đan? Kiểu tóc mới này đẹp nha!"

Đi vào công ty, đám nhân viên từng làm việc cùng Hạ Mẫn Đan lập tức tụ tập lại, mồm năm miệng mười vui vẻ nói chuyện.

Vẻ mặt Hạ Mẫn Đan ôn hòa, trò chuyện với mọi người mấy câu. Trước kia, cô thường xuyên cảm nhận được áp lực cực lớn, đã từng uống rượu cùng khách hàng tới mức nôn mửa. Nhưng mà, tất cả khó khăn vào lúc này đều được phủ lên một tầng ánh sáng mộng ảo.

Hạ Mẫn Đan rất thích công việc đầu tư tài chính này.

"Mấy chuyện này nói sau đi, công việc hôm nay chắc cũng không tính là bận? Lát nữa tôi mời khách!" Hạ Mẫn Đan đứng thẳng người dậy, phóng khoáng nói.

"Tôi đi gặp Vương tổng một chút đã." Cô liếc thấy một bóng người, lập tức cười nói.

Nói xong, cô bước về phía phòng làm việc.

Cùng lúc đó.

Tại công ty tài chính, một người phụ nữ đeo kính râm, toàn thân tản ra khí chất cao quý dừng lại ở trước quầy lễ tân. Cô hơi lấy mắt kính xuống, ánh mắt bình tĩnh quét qua công ty tài chính tầm trung này.

"Nữ sĩ, chào ngài."

"Không biết nên xưng hô như thế nào đây?”

Cô gái trước quầy lễ tân chỉ nhìn một cái thì ánh mắt hơi sáng lên. Cô làm việc tại công ty tài chính, thường xuyên tiếp đãi người có tiền, tầm mắt bất tri bất giác đã được đề cao hơn rất nhiều. Cô nhiệt tình tiến lên nghênh đón, cung kính nói.

"Tôi họ Lý." Lý Anh ung dung nói.

"Lý nữ sĩ, ngài mau ngồi. Xin hỏi, tôi có thể giúp gì được cho ngài không?" Cô gái tiếp tân nhiệt tình đáp.

Đoạn thời gian gần đây, Lý Anh sống vô cùng xa hoa, còn hào phóng bỏ ra chục triệu để mua nhà. Cô đã không còn cảm giác hưng phấn và thỏa mãn đối với sự nịnh nọt và cung kính của người trước mặt nữa. Cô ngồi dựa vào ghế sofa, đặt chiếc túi Hermes giá trị mấy trăm ngàn tệ ở một bên, đôi chân dài bắt chéo. Sau khi nghe thấy câu hỏi, cô lộ ra chút lười biếng, thờ ơ nói:

"Tôi được bạn bè đề cử, nói là công ty các người quản lý tài sản vô cùng tốt."

"Đúng lúc trong tay tôi đang có một ít tiền, muốn ủy thác cho công ty tài chính."

Lý Anh vừa dứt tiếng, cô gái tiếp tân lại càng trở nên nhiệt tình: "Lý nữ sĩ, ngài có quen cố vấn tài chính nào không, hay là có cần tôi đề cử cụ thể? Tôi sẽ lập tức liên hệ với người chuyên môn để giải thích cụ thể cho cô."

"Xin hỏi Hạ Mẫn Đan có ở đây không?" Lý Anh hỏi.

Vào lúc nói ra cái tên này, Lý Anh vô thức siết chặt ngón chân, trong lòng xuất hiện cảm giác gấp gáp… Lục tiên sinh không nói nhiều, chỉ ghi rõ tên, sau đó bảo cô qua đây đầu tư 10 triệu. Nhưng bản năng của phụ nữ khiến cho Lý Anh ngay từ đầu đã có phỏng đoán, sau đó chính là một trận sợ hãi. Đó là sợ hãi mình bị thay thế.

Đưa mắt nhìn cô gái trước mặt rời khỏi, lý Anh không ngừng hít thở sâu.