← Quay lại trang sách

Chương 232 - Sao Mình Có Thể Làm Ra Chuyện Như Vậy Chứ?

Quả nhiên!"

Khi Hạ Mẫn Đan và người giám đốc trung niên xuất hiện, tầm mắt của Lý Anh lập tức rơi vào trên người phụ nữ thành thục uyển chuyển, và đường sự nghiệp khiến cho cô cảm thấy tự ti.

Trong ánh mắt ẩn giấu chút thù địch.

Cô là một người phụ nữ bình tĩnh, hiểu rõ Lục tiên sinh thần bí kia không thể nào chỉ có mỗi mình.

"Có lẽ mình nên thân thiết hơn với quản lý Hạ này một chút, không thể hoàn toàn xem đối phương là kẻ địch. Đương nhiên, càng không thể nào là bạn được."

"Khó trách."

"Khó trách bên cạnh Hoàng Đế cổ đại lại xuất hiện cung đấu."

⚝ ✽ ⚝

"10 triệu?!"

"Phía sau còn có thể tiếp tục tăng thêm?"

Sau khi nghe thấy còn số này, Hạ Mẫn Đan liền trợn tròn con mắt, trái tim nhảy lên kịch liệt… Chỉ trong giây lát, quyết tâm trở về nhà của cô có chút bị dao động.

Tại sao cô lại không thể không trở về quê? Nguyên nhân căn bản là tuổi tác cao nhưng sự nghiệp vẫn còn chưa có khởi sắc!

Nếu như có thể kiếm được nhiều tiền hơn thì cho dù không kết hôn thì lại có thể thế nào?

"Quản lý Hạ, tôi chỉ tín nhiệm cô, khoản tiền này cũng chỉ được đầu tư vào tay cô. Chỉ là… ý của vị Vương tổng ban nãy hình như là quản lý Hạ đang dự định nghỉ việc?" Lý Anh lộ ra nụ cười ưu nhã, ôn hòa nói.

"Xin lỗi! Xin lỗi!"

"Tôi vừa rồi nói nhầm rồi, quản lý Hạ là cố vấn tài chính ưu tú nhất của công ty chúng tôi. Tôi đang chuẩn bị sắp xếp lại chức vụ cho quản lý Hạ, sao có thể để cô ấy nghỉ việc được chứ!"

Vương tổng dầu mỡ xác nhận người phụ nữ trước mắt chỉ nhận định là Hạ Mẫn Đan, lập tức nở nụ cười và sửa lời.

Ông ta nhìn về phía Hạ Mẫn Đan, không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt.

Hiện tại, cạnh tranh trong giới đang vô cùng kịch liệt, 10 triệu này không tính là quá nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Huống hồ, người phụ nữ trước mắt còn nói sau này sẽ còn tiếp tục tăng thêm.

"Đúng vậy, Lý nữ sĩ."

"Cám ơn ngài đã tín nhiệm, tôi có thể đảm bảo với ngài là nhất định sẽ vận dụng nguồn vốn này một cách tốt nhất." Hạ Mẫn Đan đưa ra quyết định, quả quyết nói.

"Xem ra, vị quản lý Hạ này còn chưa biết rõ thân phận của Lục tiên sinh. Đây là ưu thế của mình, mình nhất định phải nắm chắc thật tốt."

Lý Anh như nhận ra được cái gì đó, môi đỏ giương lên, cảm giác nguy cơ trong lòng cũng được hạ thấp hơn một chút, thậm chí còn cố gắng chuyển loại nguy cơ này thành cơ hội dã tâm.

Sau một hồi, Lý nữ sĩ rời khỏi.

Hạ Mẫn Đan ngồi ở bàn công việc, làn da phiếm hồng, hô hấp có chút nặng nề. Toàn bộ quá trình khiến cho cô cho tới bây giờ vẫn còn cảm thấy như đang ở trong mộng. Trung Hải là một nơi ngọa hổ tàng long, không có gì đảm bảo rằng một khách hàng cũ sẽ mang đến một khoản lợi ích lớn cho cố vấn quản lý tài sản.

Chỉ là không nghĩ đến, những cơ hội tưởng như chỉ có trong truyền thuyết này lại xảy ra ở trên người mình.

⚝ ✽ ⚝

Hạ Mẫn Đan vẫn còn đang cảm thấy hưng phấn, đúng lúc này, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt nghiêm lại, trầm mặc.

Cô nhớ lại cảnh tượng điên cuồng đêm qua… Cô vốn dĩ định bỏ chạy trong hai ngày này, nhưng không ngờ chỉ là một giấc mộng. Nhưng vấn đề bây giờ là… cô không đi nữa!

"Dọn nhà?" Gương mặt Hạ Mẫn Đan đỏ bừng, thì thầm tự nói.

"A!"

"Sao mình có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

Cô bực bội vò đầu, bàn chân ngọc được bao bởi đôi tất lụa, ngón chân khép lại, không ngừng day day mặt giày.

Những ánh đèn đủ màu sắc lấp lóe.

Tiếng DJ chói tai.

Trong phòng riêng.

Những người đàn ông trung niên to béo, gương mặt bóng loáng, giang hai tay ngồi dựa vào ghế sofa. Hai bên trái phải của mỗi người bọn họ đều là những cô gái uyển chuyển, bàn tay thô ráp và ghê tởm của bọn họ không ngừng xuyên qua lớp quần áo, dùng sức rất lớn.

Trước màn ảnh, giữa ánh đèn.

Một người đàn ông thấp bé, đeo nhẫn vàng và dây chuyền vàng, đang cầm micro hát say sưa, nhưng lại khiến cho người ta nổi cả da gà.

Ngô Mỹ Ngọc tóc dài eo thon mặt trái xoan uống hơi nhiều. Cô đứng dậy từ trong ngực người đàn ông trung niên, muốn đi vào phòng vệ sinh. Nhưng mà, cô chỉ vừa mới đứng dậy, cổ đã bị người đàn ông trung niên trước mặt ôm lấy, bên tai vang lên tiếng cười lớn ha ha. Ngô Mỹ Ngọc lập tức ngã vào vòng tay của người đàn ông hôi hám kia, mùi mồ hôi lẫn với mùi rượu khiến cho Ngô Mỹ Ngọc vốn đã uống nhiều suýt nữa đã nôn mửa.

Cô cố gắng khắc chế sự tức giận, trên gương mặt lộ ra nụ cười duyên.

"Đáng ghét!" Cô đánh nhẹ vào lồng ngực của người đàn ông trung niên.

Ngô Mỹ Ngọc còn muốn đứng dậy, ngay sau đó, cô lập tức cảm nhận được một trận lạnh lẽo, thắt lưng bị kéo xuống. Cái miệng ghê tởm kia tiến đến gần… Bốn phía, đám người đàn ông trung niên kia đều nở nụ cười, ồn ào tiến lên, cao giọng cổ vũ. Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người cô.

Đau khổ!

Thống khổ!

Muốn thoát đi!

Ngô Mỹ Ngọc khó chịu, muốn khóc lớn. Một lúc lâu sau đó, cô được thả ra.

"Đi thôi."

‘Đường sự nghiệp’ bị vỗ vào ở ngay trước mặt mọi người, sau đó, một giọng nói chợt vang lên.

Trên mặt Ngô Mỹ Ngọc mang theo ý cười rồi đáp lại một tiếng, lảo đảo kéo cửa phòng vệ sinh trong phòng riêng ra. Sau khi quay người đóng cửa lại, cô lập tức dựa vào cửa, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, muốn kêu khóc khàn cả giọng.

Thật lâu sau, cô đứng ở trước gương, nhìn thoáng qua làn da, hít vào một hơi.

"Đau ——!"