← Quay lại trang sách

Chương 233 - Vận Mệnh Được Lục Bình Cứu Vớt!

Tôi là Ngô Mỹ Ngọc, là một người bồi rượu. Ừm…có lẽ, nói như vậy còn có chút uyển chuyển."

"Tôi, tôi con mẹ nó chính là gái điếm!"

"Tôi không muốn! Tôi không muốn! Tôi nằm mơ cũng muốn chạy khỏi nơi này, nằm mơ cũng muốn!"

Cô cởi đồ lót, ngồi ở trước bồn cầu. Trong tiếng huyên náo, Ngô Mỹ Ngọc ngẩng đầu, những chuyện trong quá khứ không ngừng hiện lên trước mặt. Hai bàn tay đang buông thõng bên chân đột nhiên gắt gao nắm chặt.

"Tôi sinh ra ở vùng núi xa xôi, lớn lên lên trong gia đình trọng nam khinh nữ. Vào năm 18 tuổi, tôi đi theo anh trai và cha tới tòa đô thị lớn này. Không nghĩ tới, đây chính là bắt đầu của cơn ác mộng."

"Bọn họ điên rồi!"

"Bọn họ vậy mà chỉ nghĩ làm thế nào để có thể ở lại thành phố lớn này! Làm thế nào mới có thể gom tiền mua nhà…Đêm hôm đó, bọn họ hút thuốc một đêm, sau đó nghĩ ra một biện pháp… Bọn họ nhìn về phía tôi đơn thuần ngây thơ, còn buộc tóc bím, bên trong ánh mắt là sự kinh sợ và khủng bố."

Ngô Mỹ Ngọc nhớ lại mọi chuyện, cũng không biết vì sao, cô lại bật cười.

[ Ong ong ——]

Lúc này, điện thoại di động rung lên. Ngô Mỹ Ngọc nhìn thoáng qua điện thoại di động với vẻ không thèm quan tâm, ánh mắt chợt ngưng lại, trái tim bắt đầu đập nhanh. Từ một tuần trước, cô tình cờ nghe được tin tức, vị Đinh gia kia của Tào Môn hình như đang chiêu mộ nhân viên, hơn nữa còn đưa ra đủ hứa hẹn phong phú. Ngô Mỹ Ngọc quỷ thần xui khiến liền nộp hồ sơ, sau đó liền chờ tới hôm nay, cô còn tưởng rằng mình không có cơ hội.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

Ngô Mỹ Ngọc há miệng thở dốc. Cô có thể cảm nhận được, bên trong thân thể đang có một loại lực lượng muốn xông ra ngoài. Giống như là người chết chìm gặp cọng rơm cuối cùng.

"Chết tiệt?"

"Cái đồ đê tiện này, cô muốn bị bán cả đời sao?!"

Ánh mắt Ngô Mỹ Ngọc thay đổi, mắng một câu. Sau khi cô đứng lên, cả người giống như là sống lại một lần nữa. Cô đứng ở trước gương trước bồn rửa tay, nhìn về phía mình trong gương, sửa sang lại mái tóc dài một chút, chỉnh lại váy áo.

Cô đẩy cửa phòng vệ sinh ra, rảo bước ra ngoài.

Cô nhìn về phía người đàn ông trung niên đang vẫy tay với mình trước ghế sofa, không muốn lưu lại đường lui cho mình. Cô tiến đến, lật tay nắm chặt chai bia. Dưới ánh mắt kinh nghi của mọi người, [ Răng rắc ——! ], chai bia bị đập bể, rượu và mảnh vỡ trộn lẫn máu tươi lăn xuống từ trên đầu người đàn ông trung niên

Làm xong những chuyện này, Ngô Mỹ Ngọc cũng không dừng lại, lập tức xoay người rời khỏi phòng riêng.

"Ha ha!"

"Ha ha ha!"

Ngô Mỹ Ngọc liều mạng chạy.

Cô cảm thấy thống khổ lại cười lên, nước mắt không ngừng lăn xuống từ khóe mắt. Cô tranh thủ thời gian chạy tới hầm để xe. Cô dừng bước lại, thở hổn hển, ánh mắt cẩn thận đánh giá bốn phái từng li từng tí một. Không bao lâu sau, cô trông thấy chiếc xe Passat màu đen trong tin nhắn.

"Xin…Xin chào." Ngô Mỹ Ngọc khẩn trương nói.

"Lên xe!" Người đàn ông trung niên với gương mặt bình thường liếc nhìn Ngô Mỹ Ngọc một cái, trầm giọng nói.

Đúng lúc này, nhân viên an ninh của KTV đã đuổi tới, người đàn ông trung niên nhìn lại theo tiếng kêu, nhưng vẫn để Ngô Mỹ Ngọc lên xe.

Mấy phút sau, xe biến mất ở trong bóng đêm.

"Báo cáo, cấp dưới Đinh gia, chúng tôi không dám cản."

"Biết rồi."

"Gái điếm chết tiệt! Không biết có một chân với Đinh gia từ lúc nào! Mẹ nó…"

"Hoàng Văn Vượng?"

"Là tôi."

"Lên xe…"

"Xin chào, tôi là Lý Sĩ Kiệt."

"Đi thôi, không cần chờ nữa."

Hàng loạt xe con bình thường dừng lại ở trong bóng đêm, xuyên qua bốn phương tám hướng. Tất cả chiếc xe đều dừng ở trong một hầm gara, một chiếc xe buýt du lịch màu trắng dừng lại ở trong nhà để xe.

Ngô Mỹ Ngọc vẫn đang mặc trên người chiếc váy rách nát, lúc này cô cảm thấy có chút lạnh lẽo. Cánh tay trắng nõn nổi lên một tầng da gà, rất nhiều người đều đang nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc.

"Này!"

"Cô mặc vào đi."

Người đàn ông với gương mặt bình thường cởi áo khoác ra rồi đưa tới.

Cô muốn từ chối, thế nhưng người đàn ông lại nhét áo vào trong tay, sau đó đi về phía chiếc xe buýt kia.

Cô nhìn thấy có người nhận lấy một tấm vải màu đen, sau đó che mắt lại rồi đi vào trong xe.

Ngô Mỹ Ngọc mặc quần áo vào, cắn cắn môi, cùng đi về phía xe buýt.

"Tắt hết điện thoại di động, buộc chặt tấm vải. Trong quá trình, nếu như có mảnh vải nào rớt xuống thì các người tự gánh lấy hậu quả!"

Giọng nói nghiêm khắc vang lên bên tai.

Ngô Mỹ Ngọc có một chút sợ hãi, cô nhận lấy tấm vải, quấn quanh trước mắt, sau đó buộc thật chặt.

Đưa tay không thấy được năm ngón, hoàn toàn không nhìn thấy gì. Cô được dắt lên xe, ngồi vào bên trong xe… Trong lòng thầm đếm thời gian, không bao lâu sau, tiếng động cơ của xe buýt vang lên, xe chạy vào bên trong thành phố.

Thân thể cô co lại.

Cô cảm thấy sợ hãi đối với những thứ không biết, hoài nghi bản thân có phải là vừa mới chuyển từ một vực sâu sang một cái luyện ngục khác hay không.