Chương 234 - Quyết Tâm!
Lục tiên sinh. Tổng cộng năm mươi người, toàn bộ đều ở chỗ này."
Đinh Thanh đỗ chiếc xe con ở trước một nhà máy vùng ngoại ô Trung Hải.
Ánh mắt Lục Bình ôn hòa, quét mắt nhìn về phía chiếc xe buýt màu trắng nơi xa. Anh đi theo phía sau Đinh Thanh, hướng về về nhà máy vắng vẻ.
Trong xưởng rộng lớn.
Ánh đèn sáng choang.
Lục Bình vừa liếc mắt đã nhìn thấy hàng loạt người xếp thành hàng, mỗi hàng mười người. Trên mặt bọn họ đều bị một tấm vải đen che mắt, lúc này không có người nào dám phát ra chút âm thanh dư thừa nào.
Quyền sư truyền võ, tinh thông Bát Quái Chưởng và Phách Quải Quyền, sư phụ Lý đang uy nghiêm đứng ở phía trước.
"Sư phụ Lý."
"Vất vả cho anh rồi."
Lục Bình thu hồi ánh mắt, cười nhìn về phía Lý Đại Chung, đi lên trước, đưa tay ra, ôn tồn nói.
Cót két ——!
Lục Bình nói mấy câu với sư phụ Lý, sau đó liền xách túi công văn cùng Đinh Thanh đi về phía bên cạnh cầu thang kim loại. Giày da giẫm ở trên bậc thang, tiếng kim loại nặng nề vang lên bên tai.
Không lâu sau, Lục Bình đi đến giữa hành lang tầng hai của nhà máy. Anh đưa tay chống lên lan can, nhìn xuống đoàn người ở phía dưới, ánh mắt bình tĩnh lướt qua từng gương mặt.
Nhìn qua, có côn đồ, có xã hội đen, có nhân viên văn phòng…. thậm chí, còn có tiểu thư!
Tầm mắt anh dừng lại ở trên người Ngô Mỹ Ngọc.
Ngô Mỹ Ngọc đang khoác trên người chiếc áo khoác màu trắng của nam, bên trong là váy hai dây thường được mặc trong các Club. Vì để tạo bầu không khí, đám giám đốc vô lương tâm của các Club luôn vắt óc dùng mưu kế để dụ dỗ người.
Anh nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy chiếc váy chỉ che được đến đầu gối, bắp chân đều đặn thon dài và… đôi chân trần.
Lúc nãy vì để chạy nhanh hơn, Ngô Mỹ Ngọc đã tháo giày cao gót, chạy chân trần ra ngoài.
Hiện tại, ngón chân cô đang khép lại, siết chặt lấy mặt đất.
"Nói một chút về quá trình sàng lọc bọn họ đi."
Lục Bình nhìn mọi chuyện trước mắt, trong lòng đang cảm thấy kích động. Bất kể nói thế nào, đây chính là những thuộc hạ chân chính của anh… Nhưng trên gương mặt anh lại không lộ ra chút biểu cảm nào, chỉ bình tĩnh nở nụ cười nhạt, hỏi.
"Ban đầu, tôi đã truyền ra một số tin tức thông qua các con đường khác nhau. Dựa vào sức ảnh hưởng của Tào Môn đã có không ít người ở tầng chót bị hấp dẫn."
"Sau đó, tôi nhận được lượng lớn sơ yếu lý lịch."
"Tôi đã tự mình sàng lọc và quan sát, xác định kỹ thân thận và những gì đối phương từng trải qua, sau đó cùng với sư phụ Lý bước đầu quan sát và đưa ra đánh giá sơ bộ đối với tiềm năng thể chất của đối tượng…"
Đinh Thanh đi ở phía sau một bước, anh đầu tiên là nhìn thoáng qua gò má của Lục tiên sinh, sau đó nhìn về nhà máy, trầm giọng nói ra.
Nhìn như đơn giản, nhưng thực ra lại rất tỉ mỉ và hiệu quả.
"Đoạn thời gian gần đây, anh cũng đang bị một số người nhìn chăm chú."
"Phải chú ý tới tính trong sạch của nhân viên."
Lục Bình ôn hòa nói. Anh không biết Đinh Thanh liệu có đang bị người ta chú ý tới hay không, nhưng cảnh báo như này luôn không sai.
"Đã biết!" Ánh mắt Đinh Thanh ngưng lại, vẻ mặt nghiêm nghị, nâng cao giọng.
Đúng lúc này, phía dưới nhà máy, sư phụ Lý lại đưa ra mệnh lệnh. Chỉ nhìn thấy, anh ta hơi dùng sức, giọng nói vang lên như chuông đồng: "Tháo tấm vải xuống!"
Ánh mắt sáng rực quét qua từng người, sau khi lấy tấm vải đen xuống, đám người có chút hỗn loạn và huyên náo.
Người đàn ông đã sớm lên quyền từ trước, dưới chân như mọc rễ, cơ thể bị điều động.
Đột nhiên phát lực!
[ Oanh ——], trong tầm mắt của mọi người, sàn xi măng dưới chân người đàn ông trung niên xa lạ lập tức vỡ vụn!
"Yên lặng!" Lý Đại Chung quát lên.
Hay cho câu ra oai phủ đầu.
⚝ ✽ ⚝
Trước mặt là một vùng tối tăm, chỉ có thể cảm nhận được sự lắc lư khi xe đang chạy.
Khẩn trương!
Sợ hãi!
Bất an!
Còn có sự hối hận mơ hồ trong đáy lòng.
Ngô Mỹ Ngọc cuộn thân thể của mình lại, không biết đã qua bao lâu, xe buýt dừng lại.
"Nhanh lên một chút, tất cả xuống xe! Nghe rõ, nếu như có người nào tự ý tháo tấm vải xuống thì tự gánh lấy hậu quả!" Giọng nói hung ác vang lên.
Đôi chân trần giẫm trên nền xi măng.
Ý lạnh đầu xuân khiến cho bắp chân lộ ra của Ngô Mỹ Ngọc nổi lên một tầng da gà. Hối hận! Cô cảm thấy hối hận về sự bốc đồng của mình… Nhưng đã không trở về được nữa! Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn!
Sau đó…
Cô nghe thấy giọng nói ôn hòa của một người đàn ông, địa vị của người đàn ông kia hình như rất cao. Ngay cả Đinh gia đều cung kính gọi đối phương một tiếng tiên sinh. Nhịp tim cô đang tăng tốc, hô hấp dồn dập, nhưng tương tự làn da lại đang phát nhiệt. Khát vọng thay đổi đã chiến thắng sự bất an!
"Yên lặng!"
Sau khi lấy tấm vải xuống.
Sấm sét nổ vang.
Hình ảnh nền xi măng vỡ vụn phản chiếu vào đáy mắt. Ngô Mỹ Ngọc chỉ nhìn thôi đã lập tức nổi da gà, lông tơ trên sống lưng không khỏi dựng thẳng, giống như là có một dòng điện bốc lên từ lòng bàn chân!
Ngô Mỹ Ngọc siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt.
Giữa đôi mắt hiện lên sự quyết tâm mãnh liệt mà ngay cả đàn ông đều khó có thể có được!