Chương 235 - Hạ Mẫn Đan Cảnh Cáo Lục Bình!
Chạy!"
Đây là mệnh lệnh thứ nhất.
Ngô Mỹ Ngọc là người có phản ứng nhanh nhất, vào lúc mọi người đang còn ngây người tại chỗ thì cô đã giơ bàn chân trần lên, chạy về phía bên ngoài nhà máy… Có lẽ là do tất cả tinh lực đều ở trước mắt, hoặc có lẽ là chạy lâu sẽ không cảm nhận được ý lạnh trên nền đất xi măng đầu xuân nữa.
Dần dần, tất cả mọi người đều đang chạy.
Tràng diện từ hỗn loạn dần trở nên có trật tự hơn… Dưới tình huống thiếu hụt tin tức đầy đủ, rất nhiều người đều đi theo hiệu ứng bầy đàn, làm theo số đông!
Chạy! Liều mạng chạy! Sau đó, lần lượt có người không đủ thể lực, bắt đầu giảm tốc độ…
Trong đám người, Ngô Mỹ Ngọc mới bắt đầu còn hoảng loạn, bị động chạy nhanh theo quần thể. Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, giảm tốc độ lại, chỉ duy trì tiết tấu của mình.
Trong nhà máy.
Các máy quay ở các góc độ khác nhau đang quay lại tất cả những hình ảnh này.
⚝ ✽ ⚝
"Sư phụ Lý nói, chạy bộ là vận động nguyên thủy nhất của nhân loại, là hành vi bản năng khắc sâu trong gen, có thể nhìn ra được nhiều thứ nhất thông qua nó." Đinh Thanh trầm giọng nói.
"Ừm."
Lục Bình nhìn những chuyện đang xảy ra trước mắt vì mình. Anh muốn nhếch miệng lên, muốn khoe khoang cười to.
"Quyền sư lão luyện đều cần bắt đầu đặt nền tảng từ nhỏ, luyện tập miệt mài qua nhiều năm, cuối cùng trải qua liều mạng tranh đấu mới có thể chân chính đánh giết người."
"Tuổi tác của những người này đều đã lớn, muốn có thành tựu là chuyện rất khó. Sư phụ Lý nói, trừ phi… trừ phi có dung dịch dinh dưỡng nồng độ cao do một số viện nghiên cứu trong giới sản xuất."
Đinh Thanh nhìn về phía Lục tiên sinh, nhớ lại trước đây đối phương từng nói là chỉ cần huấn luyện cơ sở là được, phía sau sẽ để cho tổ chức tiếp nhận.
"Tôi biết rồi." Lục Bình nghe thấy, bình tĩnh cảm giác hưng phấn lại, trầm giọng đáp.
Thời gian không ngừng trôi qua, bên dưới tầng của nhà máy, tất cả mọi người đều mệt mỏi.
Động tác chạy bộ cũng chậm dần.
"Hô!"
Ngô Mỹ Ngọc cảm giác mình giống như là sắp chết. Cô buổi tối uống quá nhiều rượu, bây giờ chỉ cảm thấy phổi và cổ họng đều đang bùng cháy.
Cẳng chân đang không ngừng run lên.
Bởi vì đi chân trần, lòng bàn chân đã bắt đầu không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cho Ngô Mỹ Ngọc phải cắn chặt lấy đôi môi. Máu tươi đang chảy ra từ lòng bàn chân…
Lúc bắt đầu chạy bộ, cô đã cởi chiếc áo khoác kia ra. Chiếc váy màu đen bị mồ hôi thấm ướt, hình ảnh phía sau lớp lụa mỏng như ẩn như hiện.
Cô không thèm để ý đến những thứ này, chỉ muốn thể hiện sự quyết tâm của mình!
[ Bát ——! ]
Biến cố đột nhiên xảy ra.
Quyền sư Lý Đại Chung đứng ở bên cạnh không biết nhặt được một đống đá từ chỗ nào. Anh ta cầm đá trong lòng bàn tay, cục đá không ngừng bị tung lên.
Sau đó, anh ta nhìn về phía đám người mệt mỏi trong sân… đột nhiên ném đi!
Tốc độ bay của cục đá không tính là nhanh.
Nhưng lực lại không nhẹ chút nào.
"Hít!"
Cẳng chân của Ngô Mỹ Ngọc bị ném trúng, lập tức xuất hiện một vết xanh hồng, cô đau đến mức hít vào một hơi. Cô không ngừng hít thở sâu, đôi mắt cẩn thận quan sát. Cô chú ý tới ánh mắt của người đàn ông trung niên kia đang nhìn về phía mình, lập tức lên tinh thần… Quả nhiên! Cục đá hướng về phía cô. Cô nén giận, tăng nhanh tốc độ một chút, né tránh cục đá.
Cách đó không xa, ánh mắt quyền sư Lý Đại Chung hơi sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Người phụ nữ này tên là Ngô Mỹ Ngọc đúng không."
Lục Bình cũng chú ý đến một màn này, anh nhớ lại một loạt tài liệu mà mình từng đọc ở trong xe. Anh không thể nhớ được tên và dáng vẻ của hầu hết mọi người, nhưng thân phận của người này lại làm cho anh nhớ kỹ.
Khóe miệng anh khẽ giương lên, cười nói.
"Đúng vậy!"
"Một cô gái đến từ Club Hoàng gia."
Đinh Thanh nhìn thoáng qua, đáp.
"Rất không tồi, thông minh, có quyết tâm." Lục Bình cảm khái.
Lần này anh đã cảm nhận được rõ ràng hơn một chuyện. Chạy bộ có thể kiểm tra sức chịu đựng, tính bền dẻo, tố chất tâm lý… cục đá lại có thể nhìn ra sức phản ứng, sức quan sát…
Đinh Thanh nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh liền nhìn về phía Ngô Mỹ Ngọc, ánh mắt ngưng lại, ghi nhớ kỹ người này.
"Đau!"
"Thật là đau!"
Đó là cơn đau nhức kịch liệt do mái tóc dài bị kéo ra, chân tóc dính chặt vào da đầu.
Khuỷu tay đụng vào phía trước gương mặt.
"Ọe…"
"Ọe…."
Ngô Mỹ Ngọc co ro trên sàn xi măng, giống như một vũng bùn. Tim cô đập rất nhanh, rượu uống vào suốt buổi tối đột nhiên trào lên, cô bỗng nôn mửa, trong dịch còn xen lẫn với chút máu tanh.
Cô mặc váy hai dây, chạy bằng chân trên.
Lúc này, váy áo trên người gần như đã bị xé nát, da thịt trắng nõn và phần ngực đều đã lộ ra hơn phân hơn. Trong đám người, một người phụ nữ tóc ngắn, mặc áo vận động chạy đến trước mặt Ngô Mỹ Ngọc, vẻ mặt lãnh đạm, giơ chân lên, đột nhiên giẫm lên trên mặt Ngô Mỹ Ngọc:
"Kỹ nữ!"
Nhà máy được chiếu sáng bằng đèn sợi đốt.
50 người chia làm 25 tổ, không ngừng tiến hành tranh đấu.
Lầu hai, trước hành lang, tay Lục Bình vịn vào lan can bằng kim loại. Anh khống chế hơi thở, nhìn xuống từng hình ảnh bên trong nhà máy. Anh chú ý đến mấy người không những không hề chiếm ưu thế, thậm chí còn bị đánh thê thảm… Bên trong hệ thống đánh giá, việc thắng bại cũng không chiếm số điểm quá cao. Dù sao, người từng được huấn luyện chiến đấu liền có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ.
"Muốn nhận thua chưa?"
Ánh mắt anh quét qua, cuối cùng nhìn về phía một vị trí nào đó trong góc.