Chương 241 - Lục Bình Lần Đầu Giết Người!
A Bình."
"Chúng ta đi sang bên kia đi."
Chạng vạng tối.
Tan làm, ánh chiều tà buông xuống.
Tại quảng trường phía trước tòa nhà Xuyên Hòa, Lục Bình và bạn gái Trương Oánh Oánh sánh vai, nhìn về phía Cố Đại Thạch và đồng nghiệp mới Từ Mộng đang đi về một bên khác.
"Anh Bình." Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ ửng, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái, chợt gọi.
"Hửm?" Lục Bình đáp một tiếng.
Xế chiều hôm nay, sau khi rời khỏi văn phòng của Lý Ngọc Trân, lòng anh trở nên có chút nặng nề. Anh không do dự nữa, chuẩn bị chọn Chu Tải Ngôn của trung tâm ý tế Thụy Tân làm điểm vào. Mà lựa chọn Chu Nhĩ Vi, nếu như thành công thì thu hoạch sẽ càng cao, nhưng nguy hiểm cũng lớn hơn…Chủ yếu nhất, nếu như lựa chọn người sau thì Lục Bình cần thay đổi cách ăn nói và hành vi trước đó! Điều này có nghĩa là độ nguy hiểm cũng sẽ tăng cao!
"Anh nói xem, quan hệ giữa anh Đại Thạch và Mộng Mộng hiện tại đã đến mức độ nào rồi?"
Mộng Mộng?
Ở đáy lòng thầm đọc lại một câu này.
"Trên tình bạn, dưới tình yêu."
Ánh mắt Lục Bình rời khỏi bóng lưng của Đại Thạch, anh đưa tay nắm tay bàn tay có chút lạnh lẽo của Trương Oánh Oánh, ôn hòa nói: "Chúng ta đi thôi."
"Ừm!"
Trương Oánh Oánh cảm nhận được đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, dụng sức gật đầu.
Hai người hướng về phía tàu điện ngầm.
Ánh mắt Lục Bình tùy ý quét qua quảng trường, không ngừng có nhân viên văn phòng chạy vội từ các tòa nhà bốn phía. Tầm mắt anh nhìn về phương xa, một người phụ nữ mặc đồng phục công sở màu đen đang vừa đi vừa nhìn thời gian, đến cạnh giao lộ gọi xe.
"Tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt." Lục Bình thì thầm ở đáy lòng. Trước mắt anh nhớ lại cảnh tượng đêm kia trong chiếc xe Maybach của Lý Ngọc Trân.
Đáng tiếc.
Thân phận đặc biệt…
Lục Bình cảm khái một tiếng. Lâm Thu Nguyệt này là người của Lý Ngọc Trân, tiếp xúc quá nhiều sẽ dễ dàng bại lộ.
"Hả?"
Vừa thu hồi suy nghĩ, Lục Bình ngẩng đầu lên, trong dòng người như dệt cửi trước mắt, một người đàn ông vóc dáng thấp bé đột nhiên xuất hiện với nụ cười trên môi. Lục Bình có chút để ý, nhưng vẫn chỉ liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt. Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mềm mại của bạn gái Trương Oánh Oánh trong lòng bàn tay, Lục Bình cảm thấy tất cả áp lực tích tụ trong lòng như đều được thả ra.
Nghĩ như vậy, tay Lục Bình hơi dùng sức, nắn bóp mu bàn tay mũm mĩm của bạn gái.
"A —— " Trương Oánh Oánh nhận ra động tác nhỏ của bạn trai, trong lòng cảm thấy vô cùng thích thú, cô lặng lẽ tới gần Lục Bình thêm một chút, gần như là dính sát vào nhau.
"Lợi hại!"
"Thật là lợi hại!"
Tăng Vĩ nhìn về phía đôi tình nhân trẻ tuổi ở đối diện. Đáy lòng của anh ta đang run rẩy, không ngừng phát ra những tiếng kêu gào trong thầm lặng. Sau khi nghiên cứu lý lịch trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Lục Bình, anh ta đã vô cùng nóng lòng muốn tận mắt quan sát và xem xét!
Anh ta đi xem.
Giữa hai bên chỉ cách nhau không đến 5m. Tăng Vĩ đã có thể thấy rõ những cảm xúc nhỏ nhặt nhất của Lục tiên sinh hoặc là bạn gái của đối phương.
Vẫn như cũ, không thể phát hiện ra chút cảm giác không hài hòa nào.
Lúc sắp đến gần, Tăng Vĩ nở nụ cười rạng rỡ, nhếch miệng: "Lục tiên sinh."
Lục Bình tiếp tục đi về phía trước, đi được một lúc thì chợt dừng bước.
Đầu tiên là thoáng sửng sốt.
Ngay sau đó.
Phanh!
Trái tim đập vô cùng kịch liệt. Từng chiếc lông tơ nơi sống lưng lập tức dựng thẳng… Lục Bình mở to hai mắt, đại não trống rỗng, thở hổn hển. Lý trí còn sót lại khiến cho anh lập tức nhận thấy sự căng thẳng, bước chân dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng nở nụ cười, ánh mắt của hai người giao nhau từ xa.
"Lát nữa gặp." Anh ta nói.
"Anh Bình, sao thế?" Giọng nói ôn nhu của bạn gái Trương Oánh Oánh đột nhiên vang lên.
"Không có gì."
"Chúng ta đi thôi."
Lục Bình trầm giọng nói.
"Lát nữa lên tàu điện ngầm, nhớ trực tiếp trở về nhà, về đến nhà thì nhớ nhắn tin cho anh."
Đi thêm một khoảng rất xa, Lục Bình nhìn về phía trước, chợt ôn hòa nói. Anh chỉ có thể nói đến đây, nhiều hơn nữa sẽ vượt qua thiết lập thương nhân tình báo.
"Hửm?" Trương Oánh Oánh nghi hoặc, nhìn về phía bạn trai, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Được!"
⚝ ✽ ⚝
"Anh ta tuyệt đối là người không nên xuất hiện."
Ga tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối.
Lục Bình xuyên qua đám người đông đúc, đưa mắt nhìn đoàn xe rời khỏi. Anh nắm chặt túi công văn, trong đầu suy nghĩ. Anh không có ý định giấu diếm thân phận của mình, cũng không giấu được… Hoặc có lẽ, thứ mà Lục Bình liều mạng che giấu chính là phạm vị thương nhân tình báo vốn không tồn tại.
Một ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.