← Quay lại trang sách

Chương 242 - Rốt Cuộc Là Vì Sao?

Lục Bình hôm nay liều mạng chạy trốn, nhưng cuối cùng nó vẫn đến quá sớm.

Đúng lúc này, một bàn tay phải vươn về phía bả vai Lục Bình, sau đó một giọng nói mang ý cười như sấm sét nổ vang bên tai Lục Bình: "Lục tiên sinh!"

"Đều là đồng nghiệp với nhau cả."

"Chúng ta cùng nhau trò chuyện một chút đi."

Lục Bình còn chưa quay người đã nghe thấy người đàn ông trung niên kia tiếp tục nói chuyện.

"Được." Lục Bình nhếch miệng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông trung niên, cũng cười nói. Anh hơi dừng lại một chút, nụ cười vô cùng thản nhiên: "Không biết tiên sinh họ gì."

"Bạn bè của tôi đều gọi tôi là anh Tăng, tôi chắc là lớn hơn Lục tiên sinh mấy tuổi. Nếu như Lục tiên sinh không ngại thì cũng có thể gọi như vậy. Nếu như để ý, vậy thì gọi tôi là tiểu Tằng, lão Tằng, Tằng tiên sinh… Ừm, dù sao thì đối với mấy người như chúng ta mà nói thì đây cũng chỉ là một cách gọi thôi, không phải sao?"

Tăng Vĩ giống như là một người nói nhiều, nói không ngừng.

Thân phận của anh ta rõ ràng không phải là bí mật gì bên trong cái giới này. Cho nên, sau khi nghe vị Lục tiên sinh này hỏi họ tên của mình, Tăng Vĩ liền đoán được không ít chuyện. Đây là một người vô cùng cẩn thận, không muốn bộc lộ ra chút nào.

"Anh Tằng." Lục Bình cười nói.

"Tôi biết gần đây có một quán trà không tệ lắm, tôi mang anh qua đó." Tăng Vĩ thân mật vỗ vỗ lưng Lục Bình, cười ha hả nói.

Nếu như trực tiếp đưa tin tức của Lục tiên sinh cho Tống Tử Văn thì Tăng Vĩ sẽ không thể hoàn toàn tối đa hóa lợi ích. Anh ta còn muốn bắt được càng nhiều xúc tu phía sau lưng đối phương hơn nữa.

Làm trong cái ngành này, phải đặt đầu ở trên thắt lưng quần.

"Tống công tử, dù gấp cũng sẽ không gấp vào hôm nay." Tăng Vĩ thì thầm ở đáy lòng.

"Đồng nghiệp?"

Lục Bình đi xuyên qua đám người trong giờ cao điểm buổi tối, anh không ngừng nhớ tới hai chữ này. Anh cảm nhận được bàn tay ở sau lưng, mở mắt ra nhìn về phía thân ảnh đen tối trước mặt. Anh biết rõ, nếu như lúc này mình mà sợ hãi hô to, cầu cứu người qua đường bốn phía thì anh nhất định sẽ có thể sống sót trở về.

Nhưng… Anh không thể nào làm như thế, thân phận hiện tại của anh là thương nhân tình báo thần bí!

"Không có việc gì. Người ngồi ở vị trí càng cao càng không dễ đánh mất lý trí. Nếu như đối phương dám đến tìm mình như vậy, nhất định là muốn biết được càng nhiều thứ hơn từ chỗ của bản thân."

"Mình chắc là đang còn tác dụng đối với đối phương."

Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.

Gần lối vào của ga tàu điện ngầm quả thật có một quán trà yên tĩnh giữa dòng người nhộn nhịp. Lục Bình và Tăng Vĩ đi ở phía trên hành lang, phía trước là nhân viên phục vụ trên người mặc sườn xám, lộ ra đôi chân ngọc thon dài.

Không lâu sau, bọn họ được dẫn tới trong một gian phòng riêng.

Cửa phòng bị đóng lại.

"Lục tiên sinh thích uống trà gì? Tùy ý gọi, tối nay tôi trả tiền."

Tăng Vĩ vừa cởi áo khoác xuống vừa đi vào trong phòng.

Anh ta vô cùng chắc chắn rằng, người đồng nghiệp này của mình nhất định cũng là một lão hồ ly giống mình.

Lục Bình cũng treo áo khoác lên.

Khi đặt túi công văn trong tay xuống, khóe mắt anh liếc thấy bóng lưng của người đàn ông trung niên ở trong gương. Anh đưa tay sờ vào phía trong túi, luồn qua tầng tầng lớp lớp, chạm vào một thanh kim loại lạnh lẽo.

Bàn tay đột nhiên siết chặt…

[ Phanh ——]

Nhắm vào bóng lưng Tăng Vĩ, bóp cò không chút do dự!

Thương nhân tình báo chân chính sẽ cần logic. Nhưng Lục Bình chỉ là một tên giả mạo, chỉ là một món hàng nhập khẩu song song mà thôi!

⚝ ✽ ⚝

Viên đạn mạnh mẽ bắn ra!

[ Phanh ——! ]

Lục Bình điên cuồng bóp cò.

Trong tầm mắt của anh, người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé đang điên cuồng vặn vẹo thân thể để né tránh! Anh ta đã thành công, nhưng ngay sau đó lại có hàng loạt viên đạn bắn về!

Trong gian phòng, khoảng cách giữa hai người chỉ có 5m. Cho dù là quyền sư truyền võ bình thường nếu như bất cẩn thì cũng khó có thể tránh thoát. Mấy viên đạn bắn vào lưng Tăng Vĩ, có lẽ anh ta đã mặc áo chống đạn hay gì đó. Tăng Vĩ rên lên một tiếng, sau đó ngã xuống trước bàn trà; lại là một viên đạn bắn tới, ghim vào xương bả vai của anh ta rồi xuyên về phía trước, máu thịt bắn tung tóe rơi xuống bàn trà và sàn nhà!

Tim đập như trống bỏi.

Vào lúc này, trong đầu anh hoàn toàn không có sự sợ hãi, chỉ bị một ý niệm chiếm cứ. [ Giết chết hắn ——]. Trong ánh mắt trắng đen rõ ràng, anh nhìn thấy người đàn ông trung niên đang cố gắng né tránh.

Trong lòng anh chợt cảm thấy nóng nảy, đi về phía trước mấy bước.

Súng đã được lắp giảm thanh, những viên đạn bắn ra như mưa, cuối cùng một viên đạn xuyên qua phần gáy của Tăng Vĩ. Không biết là đã bắn trúng vị trí nào, đối phương trợn to hai mắt, cố gắng giãy dụa cổ, nhưng mới chỉ hơi xoay một chút, đầu không chịu khống chế mà gục xuống, kéo theo phần da cổ.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ phần cổ.

Tăng Vĩ giãy giụa, một lát sau, ánh sáng trong mắt dần dần biến mất. Cho dù đến lúc chết đi, anh ta vẫn không thể hiểu được logic của vị Lục tiên sinh này, dưới tình huống chưa có bất kỳ sự tiếp xúc nào mà đã giết người!

Anh ta không muốn tìm hiểu về mình?

Anh ta không muốn liên hợp với mạng lưới tình báo phía sau lưng mình để cùng nhau tung hoành?!

Vì sao?!

Rốt cuộc là vì sao?

Logic của tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn đúng là tàn khốc, nhưng cũng tuyệt đối lý tính! Sẽ không đột nhiên vạch mặt khi không có xung đột logic và lợi ích, tùy ý giết chóc và nghiền ép thì sẽ không thể đi được lâu dài!

Còn có, kỹ thuật bắn súng của vị Lục tiên sinh này… dường như có chút kém?

Vô số nghi hoặc thoáng qua như cưỡi ngựa xem hoa, mọi suy nghĩ của thương nhân tình báo trà trộn vào trong Trung Hải 10 năm đã hoàn toàn dừng lại. Anh ta dựa vào bàn trà, nghiêng cổ, máu chảy xuống từ trên người nhuộm đỏ sàn nhà…

"Hô!"

Trên trán Lục Bình đầy mồ hôi.