Chương 243 - Lục Bình Mình Giết Người Rồi!
Lục Bình trợn to hai mắt, anh lớn tiếng thở hổn hển, hai tay cầm súng vẫn đang nhắm về phía người đàn ông trung niên. Lúc này, tay anh rốt cuộc cũng không khống chế nổi mà run rẩy, biên độ càng lớn càng lớn. Chợt chỉ nghe [ Lạch cạch…] một tiếng, khẩu súng P226 gắn thêm ống hãm thanh rơi xuống ở bên chân.
Sắc mặt anh hơi trắng bệch, đôi môi đang run run.
"Mình…"
"Mình giết người."
"Mình giết người rồi!"
Tim Lục Bình đập rất nhanh. Anh đang vô cùng sợ hãi… Anh nhìn chằm chằm về phía sàn nhà, màu máu đỏ tươi chảy xuống, thân thể còn có chút co giật nhẹ.
"Ọe ——!"
Cảm giác nôn mửa khó có thể áp chế đột nhiên tuôn trào từ trong dạ dày.
Lục Bình vội vàng che miệng. Anh lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh trong phòng riêng, tay vừa mới chống lên bồn rửa tay đã không thể nhịn được nữa.
[Ọe ——], toàn bộ axit trong dạ dày gần như đều bị nôn ra ngoài. Lục Bình đã không thể nhớ lần thứ nhất mình nôn mửa như vậy là lúc nào nữa, có lẽ là khi còn nhỏ mắc bệnh dạ dày.
Đầu óc cảm thấy choáng váng.
Một lúc sau.
Sau khi không thể nôn ra được gì nữa, Lục Bình thở hổn hển, cảm giác đã khá hơn nhiều. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bản thân mình trong gương. Sắc mặt trắng bệch, áo sơ mi đã thấm ướt mồ hôi…
Đúng lúc này, cửa phòng trà đột nhiên bị gõ vang.
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]
"Tiên sinh, tôi tới để gọi món.” Nữ phục vụ mặc sườn xám lúc nãy dịu dàng nói qua cánh cửa.
Thân thể Lục Bình cứng ngắc, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng.
Yết hầu khẽ động, dùng sức nuốt nước miếng một cái.
"Lát nữa đi."
"Tôi và Tăng tiên sinh nói chuyện thêm một chút đã."
Hai tay Lục Bình vỗ vỗ gương mặt. Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở trước ghế sofa, trầm giọng đáp: "Có gì cần thì tôi sẽ gọi.”
"Được, thưa tiên sinh."
Phía sau cửa, truyền đến giọng nói.
Lục Bình đợi một lúc, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi về phía trước rồi khoá cửa lại. Anh dựa sát vào cánh cửa, tay còn đang run rẩy, một bàn tay khác đang cố gắng đè bàn tay đang run rẩy kia lại. Lục Bình hiểu rõ, mình nhất định phải làm chút gì đó, thay vì lãng phí thời gian trong nỗi sợ hãi vô nghĩa này. Nhất định phải tiến về phía trước, nhất định phải tiến về phía trước! Nói xong, anh sờ tay lên người một cái… Sau đó, đi nhanh đến trước giá áo, móc điện thoại ra.
Đầu ngón tay đụng vào bàn phím.
Lục Bình có thể thấy rõ đầu ngón tay của mình vẫn còn đang run rẩy.
[ Tút ——]
Điện thoại reo lên.
Chỉ qua hai tiếng, giọng nói cung kính của Đinh Thanh đã vang lên ở bên tai. Nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn này, trong lòng Lục Bình cuối cùng cũng ổn định hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút muốn khóc. Đủ loại ý nghĩ thoáng qua, Lục Bình thu liễm cảm xúc, dùng một giọng nói hòa nhã nói:
"Tôi vừa xử lý một người trong quán trà Thanh Phong."
"Anh qua đây dọn dẹp một chút."
"Ừm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Tôi sẽ qua ngay."
Đinh Thanh thoáng sửng sốt, lập tức đáp lại. Anh vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại đã bị cúp.
⚝ ✽ ⚝
"Mình biết."
"Mình biết rõ."
"Người họ Tăng này là một thương nhân tình báo thật sự. Nếu như mình tiến hành giao lưu với anh ta thì nhất định sẽ bại lộ. Đối phương có thể dễ dàng dò ra phạm vi liên quan tới mình."
[ Ừng ực ——] Lục Bình nuốt nước miếng một cái.
"Chỉ khi bước vào trong phòng riêng và đứng ở khoảng cách gần thì mình mới có cơ hội để giết chết đối phương! Nắm chắc cơ hội này! Nhất định phải nắm lấy cơ hội này!"
Cúp điện thoại, Lục Bình nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên, suy nghĩ một chút rồi lại thả vào bên trong túi. Chỉ khi cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng của nó thì mới có thể có được một chút cảm giác an toàn.
Trong đầu suy nghĩ đến cái gì đó, anh bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Nhấn van xả nước.
Nước ấm không ngừng chảy ra, Lục Bình không ngừng xả sạch đống vết tích nôn mửa vừa nãy của mình. Anh xé khăn giấy, lau chùi sạch sẽ những phần dư thừa!
Làm xong tất cả những chuyện này, anh xé nát giấy lau, tách ra rồi ném vào trong bồn cầu, sau đó liên tục nhấn nút xả nước…
[ Ầm ầm ——]
Những mảnh giấy bị cuốn vào trong vòng xoáy sau đó biến mất.
"Hô!"
Giày da dưới chân nhiễm vài phần máu đỏ tươi.
Lục Bình nhìn về phía thi thể cách đó một bước, hít thở sâu.
"Ài!"
"Tổng cộng bắn ra 7 phát đạn."
Lục Bình quan sát xung quanh, cảnh tượng vô cùng bừa bãi. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, thở dài một cái. Từ quỹ đạo của những viên đạn này chắc là có thể phân tích ra kỹ năng bắn súng của người, bắn.
"Không đúng."
“Có lẽ có thể là như vậy."
Mí mắt Lục Bình giật giật, mím môi. Trong đáy mắt, cảnh tượng kia lại hiện lên… Đó là cảnh tượng sau khi anh và Tăng Vĩ mở cửa tiến vào, anh vẫn cầm súng nhắm vào Tăng Vĩ, nhưng thay vào đó chính là anh không có sợ hãi hoảng loạn đến mức bắn loạn xạ. Mà là trên mặt mang theo ý cười đùa giỡn, giống như là mèo vờn chuột, cố ý bắn lệch viên đạn, nhìn Tăng Vĩ sợ hãi né tránh… Cuối cùng mới dùng một viên đạn bắn đứt xương cổ của đối phương.
"Đúng vậy!"
"Chính là như vậy!"
Lục Bình nắm chặt bàn tay.
Sau khi đưa ra quyết định, Lục Bình ngồi xổm xuống, dò tay ra…
Anh không ngừng nuốt nước miếng, đưa ngón trỏ tới trước mũi Tăng Vĩ… Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống bất ngờ có thể xảy ra, nếu như là vậy thì anh sẽ lập tức tránh đi.
"Thật sự đã chết rồi." Thân thể căng thẳng của Lục Bình dần buông lỏng.
Ánh mắt của anh dời đi chỗ khác, bàn tay không ngừng đến gần thi thể Tăng Vĩ. Anh muốn sờ một cái xem trên người Tăng Vĩ liệu có mang theo thứ gì quan trọng hay không. Nhưng mà, vào lúc tay sắp chạm vào thi thể thì Lục Bình chợt dừng động tác lại.
“Bỏ đi, chờ Đinh Thanh đến, để cho anh ta kiểm tra vậy." Lục Bình thì thầm tự nói.