← Quay lại trang sách

Chương 244 - Tôi Muốn Dùng Quán Trà Này Của Ông

Vài chục phút sau.

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]

Cửa phòng lại bị gõ vang.

"Tiên sinh."

Phía sau cửa, giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai Lục Bình.

Lục Bình vội vàng cầm một quyển sách ở trước bàn lên, đeo thêm cặp kính gọng vàng, tùy ý lật lật mấy tờ, ra vẻ lười biếng. Anh hơi dừng lại một chút, sau đó mới nhìn về trước cửa:

"Vào đi." Lục Bình đáp.

Cánh cửa phòng riêng đã được Lục Bình mở khóa trước khi Đinh Thanh đến.

Đinh Thanh đẩy cửa đi vào, đập vào đáy mắt chính là Lục tiên sinh đang bình tĩnh ôn hòa xem một quyển sách cổ, và một cỗ nằm dựa vào bạn trà bên cạnh Lục tiên sinh.

"Chuyện ở đây giao lại cho anh."

Lục Bình khép sách lại, đứng dậy. Anh ngáp một cái rồi nói. Dưới ánh mắt cung kính của người kia, anh đi về phía cửa phòng, mặc quần áo vào, xách túi công văn lên, lúc đang định đẩy cửa rời đi thì chợt quay đầu:

"Đúng rồi."

"Điều tra người anh ta một chút, sau đó đưa lại cho tôi."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình rời khỏi quán trà. Anh nhìn chăm chú về phía đường phố với ánh đèn neon rực rỡ, nắm chặt túi công văn trong tay, cảm thấy bản thân như được tái sinh.

"Thân phận nhân viên bình thường của mình sợ rằng không bao lâu nữa sẽ thực sự lộ ra ngoài ánh sáng."

Lục Bình nhìn khung cảnh trước mắt.

Màn đêm.

Trong quán trà.

Đinh Thanh bình tĩnh nhìn về phía thi thể bên chân, anh lấy một đôi găng tay ra từ trong ngực rồi đeo vào. Anh ngồi xổm xuống, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn chòng chọc một hồi. Anh tự tay nhấc đầu của người đàn ông trung niên kia lên, di chuyển trái phải một hồi, sau khi bỏ tay ra, cái đầu kia lại rũ xuống lần nữa.

Đây là một màn vô cùng đáng sợ, nhưng Đinh Thanh thậm chí còn không thèm chớp mắt. Anh quan sát vị trí sau ót của người đàn ông trung niên, nhận thấy có một đoạn đốt sống cổ chỉ được nối bằng làn da, viên đạn bắn gãy đốt sống cổ một cách chính xác. Hiện tại, lỗ thủng ở vị trí sau ót đang không ngừng có máu tươi tràn ra.

"Kỹ năng bắn súng của Lục tiên đúng là rất chuẩn."

Anh cảm khái một tiếng.

Đây mới là phát trí mạng, các phát súng ở mấy chỗ như xương bả vai, sau lưng… đều không thể phân biệt rõ ràng và tổn thương cũng không lớn. Ngược lại giống như… Đinh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía xung quanh. Những tay súng lão luyện có thể phán đoán quỹ đạo của viên đạn thông qua những mảnh kính vương vãi hoặc là độ xê dịch của bàn trà trong căn phòng.

"Chỗ đó." Đinh Thanh nhìn về phía trước cửa phòng.

Trong ánh mắt của anh hiện ra dáng vẻ của Lục tiên sinh. Khóe miệng của Lục tiên sinh khẽ giương lên, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, súng trong tay cố ý bắn ra, giống như là mèo vờn chuột… Có lẽ là đã chơi chán, một phát súng bắn đứt xương cột sống.

Tưởng tượng lại cảnh tượng vừa rồi, Đinh Thanh không tiếp tục kiểm tra nữa. Anh đứng lên, liếc nhìn hai tay. Găng tay màu đen đã bị máu tươi thấm ướt, đầu ngón tay xoa nhẹ mấy lần, có thể cảm nhận được xúc cảm sền sệt và trơn nhẵn của máu tươi.

Anh cau mày, tháo găng tay xuống, sau đó gọi tới một dãy số.

"Đinh gia!"

"Sao ngài lại tới quán trà nhỏ này…Ngài muốn uống trà gì? Ngài đến thật là đúng dịp, mấy ngày trước tôi có đến Hàng Thành, đúng lúc lấy được một chút hàng ngon."

Bên ngoài phòng trà.

Sảnh tiếp khách.

Ông chủ phúc hậu nhận được điện thoại thì trên trán lập tức chảy mồ hôi lạnh. Ông ta chạy đến trước mặt Đinh Thanh, trên gương mặt béo mập khó che giấu được sự sợ hãi và nịnh bợ. Ông ta khom người, nói liên tục.

"Tôi muốn dùng quán trà này của ông."

"Ngày mai ông lại phái người tới tiếp quản."

Đinh Thanh không có nói nhiều, chỉ trầm giọng nói.

"Nhưng mà…"

"Vậy cứ làm theo lời Đinh gia đi! Đinh gia dùng đến quán trà nhỏ này chính là đã cho tôi mặt mũi!"

Ông chủ quán trà vừa lộ ra vẻ chần chờ, nhưng lúc nhìn về phía Đinh Thanh thì trong lòng lại không khỏi run rẩy. Lời đến bên môi lập tức quay đầu 180°. Mấy người mở quán trà, kinh doanh nhà hàng, mở trung tâm mát-xa đều không dám đắc tội với phạm vi phía sau Đinh gia nhất.

Tại một thị trấn ở vùng ngoại ô Trung Hải.

Trong một căn nhà cũ nát nhưng ấm cúng

"Mẹ!"

"Ba tối nay lại đi lái xe à?"

Một cậu bé đeo khăn quàng đỏ đang nằm ở trước bàn để làm bài tập. Cậu cắn cắn cây bút, đôi mắt tròn xoe đảo qua trái phải một vòng, thật giống như cái gì cũng tò mò, duy chỉ có quyển bài tập này là không thể thu hút được sự chú ý của cậu. Hai cái chân nhỏ không ngừng đung đưa ở trên ghế giống như là một cái xích đu.

Cậu bé giống như là nhớ ra cái gì đó, bỗng quay đầu, nhìn về phía người mẹ đang thêu thùa để kiếm thêm thu thập cho gia đình ở bên cạnh, vui vẻ gọi một tiếng, sau đó hỏi.

"Ừm!"

"Còn không phải là vì con, mấy ngày trước mẹ đi đón con có nói chuyện với giáo viên của con mấy câu. Giáo viên của con có nhắc nhở mẹ rằng nên chuẩn bị sớm cho việc học của con, nghĩ xem nên trở về quê hay là tiếp tục ở lại Trung Hải." Người phụ nữ dịu dàng và giản dị đáp.