Chương 245 - Chạy! Chạy Nhanh Hơn Một Chút!
Mẹ có nói lại chuyện này với ba con. Ba con không có nói gì, nhưng sau hôm đó liền bắt đầu lái xe thêm giờ."
Nói đến đây, gương mặt của người phụ nữ càng ngày càng trở nên dịu dàng. Cô cảm thấy đau lòng thay cho chồng, nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn đối với cuộc sống hiện tại. Chồng của cô vẫn luôn như vậy, trong nhiều năm qua đối phương không thích nói nhiều nhưng lại âm thầm nỗ lực làm việc. Đối phương giống như là một tòa núi lớn chống đỡ hai mẹ con bọn họ.
"Ồ!" Cậu bé ồ một tiếng.
"Mẹ!"
"Cuối tuần, con muốn ba mẹ đưa con đi công viên giải trí chơi!"
Cậu bé nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nói ra. Ánh mắt cậu bé sáng ngời, tràn đầy sự mong đợi.
"Vậy thì con phải nghiêm túc học tập hơn."
"Mẹ đồng ý rồi sao?"
"Ừm, cũng ba con nghỉ ngơi một hai ngày đi, làm việc ngày đêm như vậy thì thân thể sao mà chịu được chứ."
"Hì hì! Mẹ thật tốt!"
⚝ ✽ ⚝
Thân thể đều tê cứng.
Lục Bình đi dọc theo con đường tấp nập, ánh đèn ấm áp của các cửa hàng ven đường chiếu vào trước mặt. Anh xuyên qua đám người náo nhiệt như một cái xác không hồn. Sau một hồi, gió lạnh ban đêm thổi qua, Lục Bình rùng mình một cái, mới tỉnh táo lại.
"Ài!" Lục Bình thở dài.
Anh lấm lét nhìn quanh trái phải, sau đó xách túi công văn đi về phía ga tàu điện ngầm. Kế hoạch ban đầu là tối nay sẽ bắt đầu ra tay với Chu Tải Ngôn- người lãnh đạo của trung tâm y tế Thụy Tân. Nhưng bây giờ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bất kể là thời gian hay là trạng thái bản thân đều không thích hợp tiếp tục tiến hành được nữa.
Lúc này vẫn là giờ cao điểm của buổi tối, Lục Bình chen vào trong tàu điện. Anh ngửi thấy đủ loại mùi hỗn tạp bên trong khoang tàu, tâm lý vặn vẹo rốt cuộc cũng được buông lỏng…
"Ban đầu thì mình chỉ muốn kiếm tiền! Kiếm đủ tiền! Sau đó nắm giữ người phụ nữ đẹp nhất!"
"Nhưng mà bây giờ, mình thậm chí còn giết người."
Suy nghĩ của Lục Bình trở nên hỗn loạn.
Anh lúc trước đọc tiểu thuyết, nhìn thấy nhân vật chính trong truyện đô thị một phút trước vẫn chỉ là một học sinh bình thường, một phút sau thức tỉnh dị năng liền tay nhuộm máu tươi, giết người như ngóe. Hiện tại Lục Bình đã hiểu rõ, những lời văn kia đều chỉ là những lời vô nghĩa. Lần đầu thấy máu, gánh nặng vào áp lực trong lòng thực sự rất nặng nề.
"Không rõ sau khi người được gọi là anh Tăng kia chết sẽ mang tới ảnh hưởng gì."
Lục Bình đứng ở trong đoàn tàu, chen chúc giữa đám nhân viên văn phòng bình thường, trong lòng đã không còn cảm thấy sợ hãi như vậy nữa.
Anh bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện.
Từ khi anh giả bộ làm thương nhân tình báo cho đến nay, chỉ tiếp xúc với khách hàng mục tiêu. Mà anh có thể xác định được rằng những khách hàng này tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận thực sự của mình.
Nhưng bây giờ vẫn bị sờ đến cửa.
"Đồng nghiệp? Đây là phạm vi mũi đao liếm máu, dựa theo logic này, người được gọi là anh Tăng kia nhất định là người đứng sau cái chết bất ngờ!"
Ý nghĩ như vậy tuôn trào, mí mắt Lục Bình không ngừng giật giật… Hiện tại, anh đâm vào lỗ thủng, lâm vào trong vòng xoáy càng ngày càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt.
"Liều mạng." Lục Bình siết chặt túi công văn.
Ngày mai, anh dự định sẽ bắt tay vào tiếp xúc với phó viện trưởng của trung tâm y tế Thụy Tân- Chu Nhĩ Vi.
[ Ong ong ——]
Đúng lúc này, điện thoại di động trong ngực rung lên.
[ Anh Bình! Em đã về đến nhà! Em nghe lời anh, vừa xuống khỏi tàu điện ngầm liền chạy tới trước lối vào và thuê một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp về nhà! Không có đi lung tung… Hì hì, em có phải là rất ngoan hay không! ]
[ Bóp eo, sắp không chịu nổi nữa rồi. jpg]
[ Anh Bình, anh đã về đến nhà chưa? ]
Từng dòng tin nhắn không ngừng hiện lên.
Lục Bình dựa vào buồng xe, đọc tin nhắn, gương mặt trở nên ôn hòa, mang theo chút ý cười. Anh đang chuẩn bị nhắn lại thì đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình dắt bạn gái bị người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé kai bắt gặp. Anh mím môi một cái. Tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lý là sẽ có một ngày này, nhưng khi nó thật sự đến thì trong lòng vẫn không tránh khỏi sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.
[Bảo bối! ]
[ Anh còn một trạm nữa mới đến nơi. ]
[ Em đi tắm trước đi, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe, anh cũng sắp đến rồi. ]
Lục Bình, nhắn lại.
Sau khi cất điện thoại di động, Lục Bình dần thu liễm cảm xúc, gương mặt không chút biểu cảm… Ánh mắt phía sau mắt kính đang không ngừng biến hóa, liên tục xây dựng tâm lý cho mình. Mà cảnh tượng được xây dựng chính là… Bạn gái Trương Oánh Oánh, bạn tốt Cố Đại Thạch vì mình mà chết!
Người ta vẫn thường nói là, sống mà hướng về cái chết!
Đến mức độ như Lục Bình, anh chỉ có thể xây dựng được chút tâm lý như này thì mới có thể cho mình, cho người bình thường như Trương Oánh Oánh, Cố Đại Thạch cơ hội sống sót lớn nhất!
Chạy!
Chạy nhanh hơn chút nữa!