Chương 247 - Sợ hãi! Bất an!
Lục Bình nhìn một loạt động tác liên tiếp này. Anh chỉ cảm thấy mình đã nhìn thấy sự kết hợp trực quan nhất giữa sức mạnh và cái đẹp!
"Ồ?"
"Nói như vậy, Chu tiểu thư đã nghe nói về tôi?" Lục Bình hít một hơi thật sâu.
Anh hiểu rõ, đây là Chu Nhĩ Vi đang cố ý tạo áp lực tâm lý đối với mình. Anh đi về phía trước mấy bước, sánh vai cùng Chu Nhĩ Vi, nhìn về phía quả bóng đã tạo thành một vòng cung ở phía xa, khẽ cười nói.
"Tôi thật ra có nghe nói trong giới có không ít người đang tìm anh. Lục công tử không sợ tôi sẽ nói thân phận của anh ra ngoài hay sao?" Vẻ mặt Chu Nhĩ Vi không thay đổi, bình tĩnh nói.
"Thân phận của tôi? Thân phận gì?" Lục Bình nở nụ cười rạng rỡ.
Chu Nhĩ Vi nghe vậy, lông mày xinh đẹp cau lại. Cô hiểu rõ phần tài liệu mà mình điều tra được đều chỉ là đối phương cố ý bày ra ở ngoài sáng, không có chút uy hiếp nào.
Ánh mắt của cô lạnh lùng, không còn vòng vo nữa, trầm giọng nói:
"Ra giá đi."
"Ra giá gì chứ? Chu tiểu thư, cô không tin vào chức nghiệp mà tôi dày công tu dưỡng sao?"
"Anh không lấy tiền, lòng tôi khó yên."
Giữa dòng đối thoại kỳ lạ, Chu Nhĩ Vi lại cầm lấy cây gậy, cẩn thận bày ra tư thế, bắt đầu đánh một cú nữa.
"Chu tiểu thư."
"Luôn phải tỏ ra như vậy, chắc cô cũng cảm thấy rất vất vả đúng không?"
Lục Bình dò xét động tác của Chu Nhĩ Vi, trong đáy lòng vẫn không khỏi cảm thấy kinh diễm và cảm khái… Chu Nhĩ Vi là quý tộc điển hình chân chính. Nếu như không nhờ có tình báo, sợ rằng sẽ không có bất kỳ người nào nhận ra một mặt khác mà cô vẫn luôn che giấu.
Phanh!
Nhịp tim anh không ngừng đập nhanh, chuẩn bị bắt đầu bước kế tiếp của kế hoạch.
Lục Bình chỉ chợt nói như vậy. Còn chưa để cho Chu Nhĩ Vi kịp phản ứng lại, Lục Bình đã bước lên phía trước, bước đến phía sau người phụ nữ hệt như công chúa này.
Thân thể anh dựa sát vào người Chu Nhĩ Vi. Anh vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn của đối phương: "Để tôi đến dạy cô!"
Chu Nhĩ Vi muốn né tránh, đôi mắt đẹp hơi ngưng tụ lại… Cô từng nghiên cứu về phương diện tâm lý học, trong đó bao gồm thuật đọc tâm và suy đoán cảm xúc. Vào khoảnh khắc Lục Bình đến gần, cô lập tức cảm nhận được nhịp tim đang đập kịch liệt của đối phương… Khoảnh khắc đối phương vươn tay nắm chặt lấy bàn tay mình, cô liền bắt đầu đọc hiểu về người đàn ông thần bí này!
Sợ hãi!
Bất an!
Đây là những từ ngữ mà cô đọc được!
Chu Nhĩ Vi cố gắng bắt được bí mật của người đàn ông này, dùng bí mật để chấn nhiếp bí mật. Cô để mặc cho người bạn nhảy của Lý Ngọc Trân- Lục tiên sinh có thanh danh vang đội trong giới dựa vào mình, cầm lấy bàn tay của mình.
"Hẳn là như thế này." Lục Bình dẫn dắt tư thế của Chu Nhĩ Vi.
[Ba ——! ]
Nào còn sự kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và vẻ đẹp, chỉ thuần túy giống như là đang múa may một cây gậy.
Quả bóng golf bị đánh bay ra ngoài một cách lung tung.
Chu Nhĩ Vi nhìn chăm chú vào cây gậy đánh xuống đồng cỏ, quả bóng bay ra lệch ra ngoài một cách thô bạo… Lúc này, con ngươi của cô chợt co rút lại, nhỏ đến mức không thể nhận ra.
Cảm giác sảng khoái khó có thể diễn tả bằng lời đang lặng lẽ sinh trưởng.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần.
Lục Bình đã tiếp tục.
[ Ba ——! ]
Lần này, chỉ nhìn thấy Lục Bình không chút khách sáo đột nhiên vỗ vào mông Chu Nhĩ Vi, "Thả lỏng! Mỗi một lần góc độ đều giống nhau như đúc, còn có cái gì là cá tính hóa chứ!"
Chu Nhĩ Vi cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay kia. Cô không có vùng vẫy, ngay sau đó, cô tùy ý vung một cú đánh tùy ý và thô bạo hơn nhiều so với lần trước!
"Xin lỗi!"
Tim Lục Bình đập rộn lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Anh nhìn về phía cây gậy đánh golf thậm chí là còn không đụng vào quả bóng, liền cười nói.
Chu Nhĩ Vi nhìn về phía cây gậy đánh golf được đánh lên và quả bóng vẫn đang còn bất động với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
⚝ ✽ ⚝
Gương mặt trắng nõn của cô hiện lên một tầng đỏ ửng vi diệu.
"Phu nhân!"
Người phụ nữ đeo kính gọng đen, ăn mặc kín đáo nhận nghe điện thoại, cung kính báo cáo: "Lịch trình của tiểu thư vẫn như thường lệ, đến câu lạc bộ golf Xà Sơn vào khoảng 5 giờ rưỡi chiều."
Mẹ của Chu Nhĩ Vi có dục vọng khống chế con gái cực mạnh. Thậm chí là đến hôm nay, bà vẫn muốn biết rõ lịch trình và những người lui tới với con gái hằng ngày.
"Đúng vậy."
"Tiểu thư hẹn gặp một nam thanh niên, tôi chỉ biết đối phương gọi là Lục tiên sinh." Người phụ nữ cung kính nói.
Cô vừa nói vừa nhìn về phía phương xa, dưới ánh đèn, vị Lục tiên sinh kia dựa sát vào sau lưng tiểu thư, hai tay nắm lấy tay tiểu thư… Vẻ mặt của người phụ nữ đeo kính gọng đen lập tức trở nên nghiêm túc. Cô vẫn đang nghe điện thoại, nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chú vào tiểu thư nhà mình, chỉ chờ tiểu thư phát ra tín hiệu, sẽ để nhân viên an ninh tiến lên.
"Phu nhân yên tâm."
"Nếu có tình huống gì, tôi sẽ lập tức báo cáo với ngài."
Người phụ nữ tiếp tục nói, sau đó cúp điện thoại.
"Xoay người lại." Người phụ nữ ấn tai nghe, trầm giọng ra lệnh.
"Tiếp tục buông lỏng thân thể!"
"Tại sao cô lại ngốc như vậy chứ?!"
"Giả bộ cái gì mà giả bộ!"
"Làm theo lời tôi nói, tưởng tượng mình là một cô gái đang làm bài tập, một chân gác lên trên bàn, chân còn lại co lại ở bên dưới. Cô gái bắt đầu thả lỏng thân thể, làm bài nghiệp."
Lục Bình lại đánh một cái.