Chương 248 - Tôi Dẫn Cô Đi Cùng!
Lần này, anh dùng sức lớn hơn rất nhiều. Cũng trong lúc đó, trái tim của anh đập càng lúc càng nhanh… Bên trong thân thể, adrenaline đang điên cuồng sinh trưởng. Lục Bình vừa khẩn trương lại hưng phấn… Anh hít một hơi, ngửi thấy một mùi thơm truyền đến từ trên người Chu Nhĩ Vi, một trong ba nữ thần nổi danh hàng đầu tương tự như Lý Ngọc Trân.
Gương mặt đối phương tinh xảo tựa thiên tiên, trên người mang theo ánh hào quang rực rỡ, cùng với lực trùng kích do thân phận mang tới… không khỏi khiến cho tâm trạng của Lục Bình căng như dây cung. Dây cung đã được kéo căng, thậm chí là sắp gãy!
Khắc chế!
Anh nhất định phải khắc chế! Cho dù nội tâm có mãnh liệt như thế nào đi chăng nữa thì trên mặt vẫn phải gió êm sóng lặng!
Điên! Thật là muốn điên rồi!
Chu Nhĩ Vi cảm nhận được cơn đau âm ỉ truyền đến từ phía sau.
Đáy lòng cô cảm thấy tức giận vì bị mạo phạm và nhục nhã! Cô muốn tránh thoát, nhưng mà, sau lưng cảm nhận được nhịp tim kịch liệt, và sự co rút của các cơ được điều khiển bởi dây thần kinh giao cảm ở cổ tay Lục tiên sinh không khỏi khiến cho Chu Nhĩ Vi đọc được một loại cảm xúc khác!
"Là cái gì?"
"Husky run rẩy trong bầy sói?"
Bên trong đôi mắt Chu Nhĩ Vi hiện ra vẻ suy tư, ngay cả động tác tránh né cũng dừng lại.
"Vị quản gia kia của cô hình như vừa mới nói chuyện điện thoại với mẹ côi" Lúc này, Lục Bình càng tới gần hơn một chút, miệng dán vào bên tai Chu Nhĩ Vi, phun ra hơi nóng khiến cho lỗ tai cô cảm thấy hơi ngứa. Dáng vẻ của cô đã không còn sự ưu nhã và quý khí của nữ thần nữa. Lần cuối cùng, cô vung gậy đánh golf lên một cách thô lỗ… Cây gậy quét lên một nhúm đất và cỏ xanh, quả bóng golf bay ngược lại so với vị trí của chiếc lỗ ở đối diện.
Tai Chu Nhĩ Vi đã đỏ ửng.
Đôi chân ngọc khép chặt vào nhau.
⚝ ✽ ⚝
"A lô!"
"Phu nhân, là tôi. Người đàn ông kia đột nhiên ôm lấy tiểu thư… Không, tiểu thư giống như không quá kháng cự. Anh ta… anh ta còn đánh vào mông của tiểu thư."
"Phu nhân."
"Mỗi một vị huấn luyện viên đánh golf của tiểu thư đều là những chuyên gia đứng đầu quốc tế. Thomas Bjorn tiên sinh thậm chí còn mời tiểu thư tham gia giải đấu chuyên nghiệp toàn cầu… Nhưng mà…"
Người phụ nữ ăn mặc kín đáo cầm điện thoại di động, sắc mặt ngưng trọng gọi điện cho phu nhân. Mí mắt cô giật giật, nhìn chăm chú vào động tác đánh golf điên cuồng của tiểu thư.
"Tiểu thư ban nãy vung gậy, thậm chí còn đánh nát cả vạt cỏ. Được, tôi chờ ngài ở đây."
Điện thoại bị cúp.
"Tự cô làm một lần đi." Lục Bình buông lỏng tay ra.
Anh thở ra một hơi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, sống lưng của anh đã bị mồ hôi thấm ướt, cả người có một loại cảm giác mệt lả. Phía sau cặp kính mắt gọng vàng là gương mặt mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Chu Nhĩ Vi, nói.
Mí mắt Chu Nhĩ Vi khẽ run, ma xui quỷ khiến dùng sức vung mạnh cây gậy. Lúc cây gậy chạm vào mặt đất và cỏ xanh, đánh quả bóng golf theo hướng hoàn toàn ngược lại… một loại cảm giác thỏa thích dần dâng lên trong cơ thể của người phụ nữ được mệnh danh là hình mẫu điển hình của giới thượng lưu này.
Từ lúc cô có ký ức, bất kể là bước đi hay là ăn ngủ đều chịu sự hướng dẫn nghiêm ngặt của giáo viên lễ nghi.
Ngày qua ngày.
Năm qua năm.
Cô gái nhỏ kia đã trở nên hoàn mỹ vô khuyết giống như kế hoạch của người mẹ, giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh vi và tỉ mỉ.
Nhưng… Chu Nhĩ Vi thu hồi ánh mắt.
Cô chú ý tới, tầm mắt Lục tiên sinh không ngừng hướng về phương xa. Cô nhìn lại theo ánh mắt của đối phương thì trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của nữ quản gia. Gương mặt xinh đẹp của Chu Nhĩ Vi lập tức trở nên khẩn trương!
"Tôi vừa mới thấy cô ấy gọi điện thoại cho ai đó, giống như là đang báo cáo cái gì." Lục Bình nói đến.
Anh vừa dứt lời, đôi bàn tay trắng nõn của Chu Nhĩ Vi lập tức siết chặt. Vào lúc này, cô gần như sắp nhảy dựng lên giống như một nữ sinh nhỏ… gương mặt trở nên hoảng loạn!
Cô ban nãy đã làm cái gì?!
Tiếp xúc gần gũi với đàn ông!
Bỏ qua lễ nghi của quý tộc!
Dáng vẻ bản thân chổng mông lên, vung gậy đánh golf… Chu Nhĩ Vi nghĩ đến đây, sắc mặt đã trở nên trắng bệch!
"Chạy đi?"
"Tôi dẫn cô đi cùng!"
Lục Bình nhìn chăm chú Chu Nhĩ Vi, nở nụ cười rực rỡ, chợt nói.
Lần này, anh đã mạo hiểm sử dụng tình báo. Anh không đơn thuần giả bộ thành thương nhân tình báo sau đó tiến hành giao dịch giao dịch. Mà là làm lộ ra nhược điểm tâm lý và nhu cầu của Chu Nhĩ Vi, đạt được mục đích thông qua một loại hình khác.
Sau khi nói ra lời này, lòng bàn tay Lục Bình lập tức đổ mồ hôi, trái tim đập rất nhanh. Anh không có chút nắm chắc nào, mà cái yêu cầu này hoàn toàn là dựa vào sự phản kháng tích lũy ở trong lòng đối phương.
"Chạy?!" Chu Nhĩ Vi mở to hai mắt.
Cô thoáng có chút hưng phấn.
"Đi!"
Lục Bình thấy vậy liền nhấc giày da lên, thân thể chạy đi như gió, tay bắt lấy bàn tay của Chu Nhĩ Vi. Vào lúc Chu Nhĩ Vi còn chưa phản ứng lại, toàn bộ thân thể đã đi theo phía sau Lục tiên sinh.
"Nhanh!"
"Ngồi lên đi!"