← Quay lại trang sách

Chương 249 - Ba! Giả Bộ Cái Gì Mà Giả Bộ!

Trên chiếc xe golf màu trắng.

Lục Bình ngồi lên vị trí tài xế, chìa khóa xe vẫn chưa bị rút ra. Anh khẩn trương vặn vặn một hồi, qua nhiều lần mới khởi động được xe.

"Đi thôi!" Lục Bình cười, cao giọng nói.

Gương mặt Chu Nhĩ Vi đỏ bừng, mở to hai mắt.

Xe bắt đầu chuyển động, cô bắt lấy cửa xe, nhìn về phía sau… Quản gia và nhân viên an ninh phát hiện ra động tĩnh, đang chạy theo ở phía sau!

"Hô ——" Chu Nhĩ Vi thở hổn hển, tim đập nhanh hơn.

"Cô có mang theo chìa khóa của chiếc xe thể thao của mình không?"

"Mang theo!"

"Tìm xem… nó nằm ở bãi đậu xe nào?"

"C 2, phía trước, quẹo phải! Qua kia! Qua kia!"

Từng câu nói liên tục vang lên ở trước xe.

Lục Bình kéo vệ sĩ phía sau chạy một vòng lớn. Anh bắt lấy tay Chu Nhĩ Vi, chạy tới trước một chiếc siêu xe Lamborghini màu trắng!

Cửa xe mở ra, Lục Bình ngồi lên sau xe, mặt tái xanh… Cho dù trước đó đã từng tìm kiếm kiểu xe này ở trên mạng, nhưng mà trong chốc lát anh vẫn không biết nên làm thế nào để khởi động chiếc siêu xe này!

Bên trong kính chiếu hậu, quản gia và bảo tiêu đã theo ở phía sau…

"Nhanh!"

"Nhanh lên!"

Lục Bình không ngừng thì thầm ở trong lòng.

Anh nhấn nút dựa theo trí nhớ của mình, khởi động động cơ, dẫm chân ga… Chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, tiếng động cơ đã nổ vang, xe lao ra như tên rời cung!

[ Oanh ——]

Siêu xe Lamborghini đụng vào một chiếc xe sang tiền triệu ở phía trước! Thân thể của Lục Bình và Chu Nhĩ Vi đồng thời lao về phía trước!

Phía trước thân xe lõm xuống một mảng!

"Chống đỡ!"

Tim Lục Bình đang đập như trống chầu chùy.

Tâm tình của anh đã bị đẩy tới cực điểm, chỉ có chiếc mặt nạ trên mặt là đã được hàn chặt, ngoại trừ sự bình tĩnh và một nụ cười nhạt ra thì không có thêm chút cảm xúc dư thừa nào.

Anh điều khiển xe, quay xe, sau đó lái về một hướng khác!

"Tạm biệt!" Lục Bình đưa tay ra ngoài cửa sổ.

Hai tay Chu Nhĩ Vi nắm chặt, mở to hai mắt, gương mặt trời sinh đã kiều diễm ướt át tựa như tiên nữ… Lúc nãy, khi xe đụng vào phía trước, cô không chỉ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn!

Đôi chân ngọc thon dài khép chặt lại, thậm chí, những ngón chân ngọc bên trong đôi giày đều đang liều mạng co lại.

Xe chạy ở trên đường.

Lục Bình không ngừng giẫm lên động cơ, điên cuồng tăng tốc! Lòng bàn tay anh đã toát mồ hôi… Từ sau khi lấy được bằng lái xe hồi đại học, anh chỉ mới lái qua xe của người thân vào mấy năm trước.

Cho đến bây giờ, anh đã rất lâu rồi không có lái xe! Liều mạng! Từ lâu anh đã đặt mạng của mình ở phía trên bàn cược rồi!

⚝ ✽ ⚝

"Phu nhân!"

"Tiểu thư và vị Lục tiên sinh kia đã lái xe chạy trốn! Chúng tôi đã đi theo, đang đuổi theo, xin ngài yên tâm!"

[ Oanh ——! ]

Trong màn đêm.

Tiếng gầm của động cơ điên cuồng kích thích adrenaline bài tiết! Tốc độ đang nhanh chóng tăng lên!

Điên!

Mình đúng là điên rồi!

Lục Bình chửi thầm ở trong lòng, nhưng dưới chân, chân ga vẫn đang không ngừng bị giẫm lên. Chiếc xe giống như là dã thú được cởi bỏ dây cương, tốc độ rất nhanh đã vượt quá 200. Trên đường từ ngoại ô vào trong thành phố, chiếc siêu xe Lamborghini màu trắng giống như là một tia chớp màu bạc.

Trên đường xe, các phương tiện giao thông bốn phía đều chú ý tới chiếc Lambo này. Vừa nhìn thấy xe xuất hiện ở phía xa đã bắt đầu mắng thầm trong buồng xe, sau đó nhanh chóng né tránh sang một bên!

Tại vị trí cạnh tài xế là Chu Nhĩ Vi, một cô gái ngoan ngoãn, đại tiểu thư hoàn mỹ, phó viên trưởng trung tâm y tế Thụy Tân thường xuyên tham dự đủ loại hội nghị y học. Cô đang khép chặt hai chân, siết chặt hai ta, đôi mắt đẹp trợn to. Da thịt trắng nõn được nhuộm một màu mã não giống như là sau khi say rượu… Thân thể cô bắt đầu như nhũn ra, giống như dần mất đi sức lực. Đầu ngón tay của cô khẽ run, muốn giơ lên, nhưng làm sao cũng không nhúc nhích được.

[ Keng keng keng ——! ]

Lúc này, màn hình điện thoại di động của cô đột nhiên sáng lên. Đại tiểu thư Chu Nhĩ Vi nhìn thoáng qua, gương mặt xinh đẹp càng ngày càng hoảng loạn.

"Làm sao bây giờ?"

"Điện thoại của mẹ tôi!"

Chu Nhĩ Vi kinh hoảng nói.

Cô nhìn điện thoại di động, chỉ cảm thấy nó giống hệt như là một quả lựu đạn sắp nổ.

"Hô!"

Trái tim Lục Bình cũng đã nhảy lên cổ họng. Anh chưa từng lái xe nhanh như vậy. Anh chỉ cảm thấy tất cả cảnh tượng trước mắt đang lùi về sau với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ cảm thấy, mình chỉ cần hơi buông lỏng tay thì xe sẽ mất khống chế, xe hư người chết.

"Mình sắp điên rồi!" Lục Bình mắng.

Anh nghe thấy giọng nói bên cạnh liền mở mắt ra, nhìn về gương mặt khẩn trương của Chu Nhĩ Vi. Anh hít sâu một hơi, hạ cửa sổ hai bên xuống, gió lạnh đầu xuân lập tức lùa vào trong xe. Chỉ trong thoáng chốc, Lục Bình cảm giác như chiếc xe đang lơ lửng, có thể quay cuồng ra ngoài bất cứ lúc nào.

"Ném điện thoại di động ra ngoài!" Lục Bình cao giọng nói.

Chu Nhĩ Vi nghe vậy thì trợn tròn con mắt. Nhưng câu nói này giống như là mang theo ma lực, đầu ngón tay của cô vừa mới chạm vào điện thoại di động thì lập tức rụt lại như muốn chạy trốn. Sau một hồi khá lâu, người phụ nữ giống như kim cương rực rỡ nhưng luôn sống ở dưới các lễ nghi và vô tận áp lực cắn chặt hàm răng, đột nhiên ném điện thoại di động về phía ngoài cửa sổ… Sau khi làm xong động tác này, cô lập tức há to miệng để thở, đôi mắt giống như là những vì sao, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.