Chương 250 - Điên! Đều Điên Rồi!
Trong đội xe Bentley xa hoa.
Sắc mặt của một vị phu nhân có khí chất ung dung, gương mặt nghiêm khắc trở nên khó coi.
"Số điện thoại của nha đầu Lý gia Yến Kinh là bao nhiêu?" Bà nhìn về phía quản gia ở bên cạnh, trầm giọng hỏi.
Trong phạm vi cấp bậc của bọn họ, cho dù không có giao thiệp thì cũng có thể nhanh chóng liên lạc được.
Không lâu sau, bà gọi đến một dãy số.
"A lô —— "
"Tôi là Mai Bái Xuân." Phu nhân lạnh lùng nói.
Tòa nhà Xuyên Hòa, trong văn phòng của tầng 58. Lý Ngọc Trân cúp điện thoại, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ suy tư… Không lâu sau, cô gọi tới một dãy số khác.
Lý Ngọc Trân đi đến cạnh cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố dưới chân. Điện thoại được kết nối, môi đỏ khẽ giương lên, mỉm cười nói:
"Lục tiên sinh đúng là có nhã hứng."
Cô đang chuẩn bị nói tiếp thì Lục tiên sinh thuận miệng nói một câu qua điện thoại, sau đó liền cúp máy. Lý Ngọc Trân nghe thấy trong loa truyền đến tiếng [ Tút —— Tút ——], sắc mặt lạnh xuống.
⚝ ✽ ⚝
Lamborghini lái vào thành phố đúng giờ cao điểm buổi tối, tình trạng ùn tắc giao thông khiến cho trong lòng Lục Bình cảm thấy lo lắng.
Sau khi rẽ vào một giao lộ, anh dừng xe lại ở ven đường. Vì đã rất lâu rồi không có lái xe, lúc xe dừng lại thì chỉ nghe thấy một tiếng [ ục ——]. Chiếc siêu xe giá trị mấy chục triệu lao sang một bên, không ngừng ma sát ra những tia lửa. Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra nụ cười, dáng vẻ bình tĩnh ung dung. Nhưng trên thực tế, cho dù chiếc xe này không phải của mình, khi Lục Bình nghe thấy âm thanh kia thì trong lòng vẫn có chút giật mình.
"Đi thôi!" Lục Bình nhìn về phía cô gái với làn da đỏ bửng đang ngồi ở bên cạnh.
Bối rối!
Hưng phấn!
Giống như là đang đi lại giữa địa ngục và thiên đường!
Chu Nhĩ Vi bị Lục tiên sinh bắt lấy cánh tay, lao vào khu vực bình thường nhất của thành phố. Cô bắt đầu sơn móng tay, biến mái tóc thành mái tóc nhiều màu sặc sỡ… sau đó là đeo khuyên tai, thậm chí là khuyên mũi. Tất cả đều bị Lục Bình cưỡng chế đeo lên theo yêu cầu!
Cô đổi sang một bộ quần áo hở rốn, một chiếc váy ôm sát hông! Tất lưới cá ôm lấy đôi chân ngọc hoàn mỹ của Chu Nhĩ Vi!
Lục Bình nhìn về phía Chu Nhĩ Vi lúc này, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm… Chỉ cảm thấy, đây chính là tiên nữ rơi xuống trần gian, bị quỷ Satan nhiễm bẩn và kéo vào địa ngục. Nhưng cô vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ, khiến cho người ta không thể dời mắt nổi…
"Thế…Thế nào?" Chu Nhĩ Vi nằm mơ cũng không dám ăn mặc như vậy.
Gương mặt cô hồng hào, cúi đầu, lông mi run rẩy, tay muốn che ở trước người, lại che ở sau lưng… Bộ đồ này nếu tăng thêm một chút thì quá dài, bớt đi một phân thì lại quá ngắn. Đôi chân xinh đẹp khép chặt vào nhau…
"Không tồi, đẹp hơn lúc nãy nhiều." Lục Bình tim đập rộn lên, sờ cằm một cái, khẽ cười nói: "Đi! Đi tới một chỗ!"
Lục Bình nói xong liền quay người đi ra bên ngoài.
"Hả?"
"Anh… Anh đi đâu! Chờ tôi một chút!"
Lần này, Lục Bình không có dắt tay cô nữa, vẻ mặt của Chu Nhĩ Vi thoáng có chút khó hiểu, liền vội vàng đi theo. Cô bắt lấy cánh tay của Lục Bình, đi lại trong dòng người như dệt cửi. Ánh mắt đánh giá thế giới này cẩn thận từng li từng tí một, giống hệt như là lần đầu tiên đánh giá thế giới này.
Hai người ăn cơm ở vỉa hè, sau đó tới quán bar Sắc Giới.
Tiếng DJ chói tai DJ.
Ánh đèn nhiều màu sặc sỡ.
Trong sàn nhảy, đám thanh niên đang điên cuồng lắc lư giống như là yêu ma loạn vũ.
Trong góc, Lục Bình đè Chu Nhĩ Vi ra phía sau… Anh ôm lấy Chu Nhĩ Vi, chuyển động theo âm thanh kịch liệt, bàn tay lớn xuyên qua giống như một con mãng xà.
Thân thể Chu Nhĩ Vi cứng ngắc, kiều diễm ướt át. Cô chỉ hơi vùng vẫy một chút, giống như là mèo con rúc vào trong ngực Lục Bình.
Trong đám người xung quanh.
"Chu tiểu thư của trung tâm y tế Thụy Tân?"
Đinh Thanh liếc mắt một cái liền lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác. Anh nhớ lại thân phận và dáng vẻ của người này ở dưới ánh đèn sân khấu, trong lòng cảm thấy không thể tin nổi: "Không hổ là Lục tiên sinh!"
Vào lúc còn đang suy nghĩ, anh bỗng nhận thấy ánh mắt của Lục tiên sinh. Anh khẽ âm thầm gật đầu một cái, sau đó ra hiệu cho mấy người ở phía sau. Đám côn đồ nhuộm tóc đủ màu bắt đầu tụ tập ở xung quanh.
Đinh Thanh đi sang một bên khác, lực chú ý vẫn luôn tập trung ở bên kia.
"Này!"
"Cô em này đúng là rất xinh đẹp! Uống cùng anh đây mấy ly đi…"
Đám côn đồ bao vây xung quanh Lục Bình và Chu Nhĩ Vi. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Chu Nhĩ Vi hiện lên vẻ kinh diễm, trên mặt lộ ra nụ cười đáng khinh, miệng thì nói không ngừng.
"Không cần sợ."
Lục Bình vỗ vỗ bả vai Chu Nhĩ Vi. Ánh mắt của anh quét ngang trái phải một vòng, trông thấy cách đó không xa có chai rượu. Anh lập tức cầm lên, không chút do dự đạp về phía một người trong đó. Chỉ nghe [ phanh ——! ] một tiếng, bình rượu vỡ vụn, chất lỏng pha lẫn máu tươi lăn xuống từ trên đỉnh đầu của tên côn đồ.
Bốn phía lập tức trở nên xôn xao, xen lẫn với âm thanh hưng phấn.
Lục Bình quay người, bắt lấy bàn tay của Chu Nhĩ Vi, lao ra khỏi quán bar.
Trước giao lộ ở cạnh quán bar Sắc Giới có một chiếc xe gắn máy, chìa khóa xe trùng hợp đang cắm ở trước xe. Lục Bình ngồi lên xe gắn máy, đưa tay kéo cô nương gái đang hưng phấn ở bên cạnh lên. Sau khi đội mũ bảo hiểm vào, anh nói một tiếng "Ôm chặt tôi", sau đó bắt đầu vặn ga!
⚝ ✽ ⚝
Đèn pha hai bên sáng lên!
Trong phần tình báo cơ mật màu vàng thứ tư có một phần tin tức liên quan đến người phụ nữ hoàn hảo không thể phá hủy này. Cô từng viết ở trong cuốn sổ tay của mình rằng: ‘Mình muốn đeo khuyên mũi, muốn đeo khuyên tai, muốn nhuộm tóc đủ mọi màu sắc…’
‘Dưới ánh đèn rực rỡ của quán bar, bản thân bị dồn vào trong góc, giữa bầu không khí nóng bỏng…’
‘Đám côn đồ nhuộm đủ mọi màu tóc bao vây lấy tôi, người đàn ông kia cầm lấy chai rượu, bộp một tiếng, rượu pha lẫn với máu tươi bắn tung tóe… Đối phương tóm lấy tay tôi, chúng tôi liều mạng chạy trốn!’