← Quay lại trang sách

Chương 251 - Ra Tay Quá Độc Ác

A!"

"Người anh em này ra tay đúng là ác độc…"

Quán rượu Sắc Giới.

Tên côn đồ nhuộm tóc vàng ôm đầu, nhe răng. Anh ta cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, đi mấy bước đều không khỏi loạng choạng.

Bên cạnh, đám bạn bè không ra gì lập tức vây lại, tiếng thì thầm không ngừng vang lên.

"Lôi Tử! Anh không sao chứ?"

"Tạm được!"

"Hay lắm, hiện tại người có tiền đúng là biết cách chơi. Còn đặt trọn bộ kịch bản nữa!"

"Hey! Anh không nhìn thấy cô gái vừa rồi à? Dáng vẻ quả thực vô cùng xinh đẹp, hệt như là tiên nữ… Kích thích nhất chính là, trên người phụ nữ kia mang tới cảm giác vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng là thuần khiết như thiên sứ hạ phàm lại ăn mặc hở hang, đi tất lưới cá… thậm chí còn đeo khuyên tai và khuyên mũi!"

Đám người càng nói càng hăng say. Mấy côn đồ này đời này chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.

"Mẹ nó! Người có tiền đúng là sảng khoái! Vừa rồi không đủ ánh sáng nên các người không thấy, tay của người đàn ông kia…"

Tên côn đồ kia đang còn hăng say nói chuyện thì đột nhiên im bặt.

Ở chỗ ngoặt, Đinh Thanh khoát áo da màu đen, anh dựa vào bên cửa sổ hút điếu thuốc, đốm lửa lấp lóe trong bóng đêm. Anh gẩy tàn thuốc ra bên ngoài cửa sổ, miệng cắn thuốc lá, hai tay cắm ở trong túi rồi đi về phía đối diện. Ánh mắt của đám côn đồ lướt qua Đinh Thanh, hơi dừng lại một chút, sau đó bọn họ giống như là học sinh tiểu học gặp phải giáo viên chủ nhiệm, lập tức đứng thẳng người, cúi đầu xuống. Sợ hãi, cung kính, và đè nén hưng phấn.

"Đinh gia!" Đám người cung kính hô.

Ở trong cái vòng này, bọn họ chỉ là đám côn đồ ở bên ngoài cùng, mà Đinh Thanh lại là đỉnh Kim Tự Tháp, thuộc cấp đại lão!

"Ừm." Đinh Thanh đáp một tiếng.

"Chắc là trong lòng các người đều rõ bản thân nên nói cái gì, không nên nói cái gì. Hôm nay sau khi bước ra khỏi Sắc Giới, chỉ cần tôi nghe thấy bất kỳ lời đồn nào… Tôi sẽ cho người bắt năm người các người bỏ bao sau đó dìm xuống đáy sông Phổ"

Ánh mắt Đinh Thanh ngưng lại, liếc qua đám côn đồ. Cảm giác khủng bố ngột ngạt tràn ra không giữ lại chút nào. Anh bình tĩnh nói.

"Vâng… Vâng! Đinh gia ngài yên tâm, mấy anh em chúng tôi sẽ giữ kín chuyện tối nay ở trong bụng."

Không có ai nghi ngờ Đinh Thanh đang nói dối cả. Đám côn đồ sợ hãi đáp lời.

"Ừm."

"Đây là 50 ngàn tệ, mấy người các người tự chia nhau."

Đinh Thanh đáp một tiếng. Anh móc hai tấm thẻ ngân hàng ra từ trong túi, sau đó đưa một tấm ra ngoài. Anh lại nhìn về phía tên côn đồ tóc vàng bị Lục tiên sinh đập chai rượu vào đầu, trầm giọng nói: "Trong này là 100 ngàn tệ, xem như bồi thường cho anh.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

150 ngàn tệ là thù lao, cũng là tiền bịt miệng.

Lúc bắt đầu, Đinh Thanh đã nói ra với mấy người, tiên sinh đánh ai thì người đó sẽ nhận được thêm thù lao. Làm xong chuyện, Đinh Thanh hít một hơi thuốc lá, cuối cùng liếc nhìn mấy người một cái, sau đó xoay người rời đi mà không nói một lời.

Chờ thân ảnh của Đinh gia hoàn toàn biến mất, mấy tên côn đồ mới thở ra một hơi.

"Ánh mắt kia của Đinh gia khiến cho tôi dựng cả tóc gáy, chân hiện tại còn đang mềm nhũn."

"Thì ra cảm giác ngột ngạt được miêu tả bên trong tiểu thuyết là có thật."

"Nếu như Đinh gia mà nhìn chằm chằm tôi một hồi, tôi có thể sẽ tè ra quần mất."

Đám người không còn dám cao giọng, đều nhỏ giọng thì thầm nói chuyện.

⚝ ✽ ⚝

Bóng đêm càng ngày càng sâu, biệt thự Chu gia, đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng khách trang nhã.

Lãnh đạo trung tâm y tế Thụy Tân- Chu Tải Ngôn ngồi ở trước ghế sofa. Ông đeo kính, đang chuyên chú đọc một quyển sách cổ. Phu nhân Mai Bái Xuân thì lại lộ ra vẻ nóng nảy, đi đi lại lại ở trong phòng khách.

Bà đã phái tất cả nhân viên an ninh ra ngoài, điên cuồng tìm kiếm tiểu thư.

Mà hết lần này tới lần khác, Mai Bái Xuân lại không dám làm lớn chuyện, rất sợ tin tức truyền tới trong vòng, làm hỏng danh dự của con gái.

"Đã đến lúc nào rồi?!"

"Chỉ biết xem mấy thứ này! Con gái của ông đã bị người ta bắt cóc rồi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, tôi xem ông còn ngồi ở đây được hay không!"

Người phụ nữ nhìn về phía chồng mình, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Bà đi nhanh đến bên cạnh, đoạt lấy sách trong tay Chu Tải Ngôn rồi ném xuống đất.

Trời đã sắp sáng rồi.

Trên đường, Lục Bình lái xe máy phóng nhanh dọc theo bờ sông Phổ. Xe dừng lại ở bên cạnh bến Thượng Hải, hai người tùy ý ngồi xuống một bên. Chu Nhĩ Vi dựa vào bả vai Lục Bình, hai người đều không nói chuyện, chờ đợi thời khắc mặt trời mọc.

Không lâu sau, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu hắc ám.

Dần dần…

Những tia sáng vàng đỏ bắt đầu phác họa đường chân trời ở phía xa của thành phố. Đẹp… đến mức khiến cho người khác hít thở không thông! Bóng tối bị xua tan, vạn vật khôi phục, trên dòng sông Phổ, thuyền bè chập chờn, vô số âm thanh huyên náo vang đội ở bên trong thành phố!

"Lục tiên sinh."

Chu Nhĩ Vi thở ra một hơi, lý tính đã khôi phục trở lại, thu liễm tất cả cảm xúc. Cô vuốt những lọn tóc lòa xòa trước trán ra sau, khi cầm lên lọn tóc màu đỏ thì sửng sốt trong chốc lát.