Chương 252 - Vạch Trần Bí Mật!
Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục tiên sinh, môi đỏ gương lên, trầm giọng gọi một tiếng.
"Hiện tại, giữa chúng ta đã trở nên cân bằng."
"Ồ?" Lục Bình, khẽ ồ lên một tiếng.
"Ý của cô là hai ngón tay này của tôi lúc ở quán bar." Tim Lục Bình đập rộn lên. Anh hiểu rõ đối phương muốn nói gì, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khẽ. Thậm chí, anh còn giơ ngón cái và ngón trỏ lên, nói: "Chính là đều… kéo rồi!"
Sắc mặt Chu Nhĩ Vi đỏ bừng, hai chân khép lại theo bản năng.
"Anh rất vất vả đúng không?" Chu Nhĩ Vi trầm giọng nói ra.
"Nói tỉ mỉ." Lục Bình cười nói.
"Rõ ràng là rất sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng lại phải ép mình bày ra dáng vẻ mạnh mẽ, kiên trì chạy về phía trước! Liều mạng chạy!"
Chu Nhĩ Vi vừa nói vừa tháo khuyên tai, khuyên mũi xuống. Cô đặt mấy món đồ nhỏ này vào trong lòng bàn tay, sâu trong nội tâm hiện lên sự lưu luyến, không nỡ bỏ. Nhưng người trưởng thành luôn là như vậy, không thể nào thích gì làm nấy mà không chút kiêng kỵ. Đêm qua chỉ là một giấc mộng vô cùng tốt đẹp mà thôi, hiện tại là lúc khôi phục lại quỹ đạo chính.
Cô lật bàn tay, nắm lấy khuyên tai và khuyên mũi trong tay, bình tĩnh nói.
"Anh nắm giữ rất nhiều thứ mà bản thân không nên có."
"Anh rất sợ hãi mất đi."
"Trong đáy lòng ẩn giấu bí mật, gắng gượng biểu hiện ra dáng vẻ dũng cảm…" Chu Nhĩ Vi từ từ nói ra.
Mỗi một lời nói của cô sẽ khiến cho tim Lục Bình đập nhanh hơn một chút. Anh đã đọc tình báo, biết rõ người này từng học chuyên ngành tâm lý học, từng nghiên cứu về biểu hiện giao cảm của cơ bắp, phản xạ cảm xúc và phản ứng bên trong của cơ thể. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi chân chính đối mặt thì mới có thể cảm nhận được loại sợ hãi khi bị phát hiện.
Thì ra đây chính là lực lượng của tin tức?
Lục Bình bừng tỉnh.
"Sau bữa tiệc từ thiện tại viện bảo tàng Trung Hải, danh tiếng của Lục tiên sinh đã vang xa với tư cách là bạn nhảy của Lý Ngọc Trân tiểu thư. Đoạn thời gian gần đây, rất nhiều người trong giới đều đang hỏi thăm tin tức về tiên sinh, bọn họ đều đang suy đoán năng lực phía sau tiên sinh! Nhưng tôi nghĩ…" Chu Nhĩ Vi nhìn chăm chú về phía Lục Bình, trên gương mặt tựa như tiên nữ hiện lên sự tự tin mạnh mẽ, môi đỏ giương lên, nhấn mạnh:
"Sợ rằng kết quả chân chính sẽ khiến cho tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi!"
Tiếng nói vang dội.
Giống như sấm sét!
Trái tim Lục Bình treo lên, sống lưng bị một tầng mồ hôi lạnh thấm ướt. Đây chính là bí mật lớn nhất mà anh luôn muốn che giấu, là cơn ác mộng khiến anh sợ hãi nhất.
Hiện tại, bỗng nhiên bị lộ ra, anh gần như không thể ức chế.
Yên tĩnh! Giữa hai người lâm vào yên tĩnh!
Chỉ nhìn thấy, trong ánh mắt của Chu Nhĩ Vi, Lục Bình mặt không biểu tình, im lặng một lúc… Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút như vậy. Vào lúc Chu Nhĩ Vi chắc chắn rằng mình nói đúng thì biến cố lại xảy ra. Cô nhìn thấy, Lục tiên sinh đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng kịch liệt, thậm chí cười đến mức sắp chảy cả nước mắt.
Một hồi lâu sau, trên mặt Lục Bình vẫn tràn đầy nụ cười. Anh lau lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, nhìn về phía Chu Nhĩ Vi. Nụ cười càng thêm rạng rỡ, khóe miệng giương cao, lại cười nói:
"Không hổ là Chu tiểu thư, nghiên cứu liên quan đến đọc tâm và giao cảm thần kinh thật sự đã tiến vào một độ sâu mới." Lục Bình nói.
Bên cạnh anh, sắc mặt Chu Nhĩ Vi lập tức thay đổi.
Chỉ trong chốc lát, Chu Nhĩ Vi giống như hiểu rõ cái gì. Con ngươi chợt co rút, trên làn da trắng nõn bỗng nổi lên một tầng da gà. Cô không ngừng nhớ lại từng hình ảnh tối qua. Tất cả, tất cả giống như là những thứ mà cô đã từng tưởng tượng!
Nói cách khác.
Nói cách khác!
Tâm trạng mà cô đọc được từ trên người Lục tiên sinh hoàn toàn là đối phương cố ý tạo ra! Anh ta… có thể khống chế phản ứng của mình?
Nghĩ đến đây, Chu Nhĩ Vi khẽ nhếch miệng, tim đập rộn lên. Nhưng cùng lúc này, hai tay hai chân của cô như nhũn ra, sâu trong nội tâm lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi bị chinh phục!
Lúc Chu Nhĩ Vi làm thí nghiệm thì cũng có biết, trong các tầng sâu hơn có các đặc công, sát thủ… được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể khống chế phản ứng thần kinh giao cảm của bản thân!
Lục Bình cười ôn hòa, nhìn chăm chú về phía cô gái tựa tiên nữ với làn da càng ngày càng hồng hào.
⚝ ✽ ⚝
Trong tình báo cơ mật màu vàng thứ tư có ghi chép: vào năm Chu Nhĩ Vi 18 tuổi, trong một lần vô tình gãi lên làn da trắng nõn liền nhận thấy được một loại cảm giác khó tả nhưng lại vô cùng thích thú. Cô đã cẩn thận từng li từng tí tham gia vào một cái diễn đàn đặc biệt, xem qua nhiều chủ đề khác nhau trong đó. Cô không có thâm nhập sâu vào, cùng không dám làm ra chuyện gì quá đáng! Cô chỉ lén xem mà thôi! Cô đã đăng một bài đăng, trong bài post kia đã hỏi thăm những người khác về thú vui. Bài đăng này không thể xóa bỏ, và đã trở thành bí mật của Chu Nhĩ Vi! Cho dù cô đã xóa bỏ tài khoản, nhưng bài post vẫn còn!
Mà đây chính là nhược điểm trí mạng của Chu Nhĩ Vi! Hào quang của Chu Nhĩ Vi quá loá mắt, là tồn tại không thể ô nhục. Một khi tin tức bị lộ ra, sợ rằng sẽ khiến cho cô gái này rơi vào vực sâu!