← Quay lại trang sách

Chương 253 - Lục Bình Đây Là Mệnh Lệnh!

Hô!"

"Một đêm này, có chút giống với Audrey Hepburn của kỷ La Mã. Cô công chúa của một nước châu u nào đó, người thừa kế vương vị, nhảy khỏi cửa sổ, tránh khỏi đám người hầu, vượt qua một ngày vô cùng đẹp đẽ giữa thành phố cùng với một nhân viên nghèo."

Trời sáng.

Bên ngoài bến Thượng Hải là một đám người.

Lục Bình đã đổi thành cặp mắt kính gọng đen, hai tay cắm ở bên trong túi, nhìn về phương xa. Trong đó, đoàn xe Bentley dừng lại, Chu Nhĩ Vi- một trong ba nữ thần hàng đầu Trung Hải, người từng tham gia vô số bữa tiệc thượng lưu, là hiện thân của sự cao quý và hoàn mỹ, đang ngồi vào trong xe.

Đoàn xe đi xa. Lục Bình khiêm tốn quay người, hòa tan vào trong dòng người như dệt cửi. Anh đi đến ven đường, kéo cửa xe màu đen ra, thuận thế ngồi vào bên trong xe.

"Lục tiên sinh" Chỗ ngồi tài xế, Đinh Thanh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Lục tiên sinh, dùng giọng nói có chút khàn khàn gọi một tiếng.

"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng.

Hắt xì!

Vừa ngồi vững, Lục Bình đã cảm thấy mũi có chút ngứa, sau đó lập tức hắt hơi một cái… Anh xoa xoa mũi, thì thầm một tiếng sẽ không bị cảm đó chứ. Thời tiết bây giờ đang ở cuối đông đầu xuân, nhiệt độ vào lúc ban đêm cho đến rạng sáng không cao lắm. Đêm qua, anh kéo theo Chu Nhĩ Vi, lái xe với tốc độ 200, rạng sáng còn lái xe gắn máy, còn không ngừng đổ mồ hôi vì khẩn trương, sau đó lại bị gió lạnh thổi khô!

Lúc đó tinh thần căng thẳng nên không cảm giác được gì, hiện tại chỉ vừa buông lỏng đã cảm thấy cũng có chút không thoải mái.

Xe khởi động, lái về phía bến Thượng Hải.

"Lục tiên sinh."

"Đây là thứ tìm được trên người ngày hôm qua."

Lục Bình dựa người vào ghế, hơi ấm bên trong xe khiến cho anh cảm thấy thoải mái, có một chút buồn ngủ… Chân trái dựa vào cạnh cửa không kiểm soát được mà hơi run. Lúc này, giọng nói của Đinh Thanh lại vang lên khiến cho anh đột nhiên tỉnh táo lại.

Một tay Đinh Thanh cầm vô lăng, tay còn lại đưa cho người sau một cái túi nilon trong suốt.

Điện thoại di động!

Dao găm!

Súng lục mini!

Cùng đủ loại thiết bị vi mô mà Lục Bình không hiểu được…

"Người đàn ông trung niên kia trong giới gọi là Tăng Vĩ, danh tính bề nổi là một tài xế online. Anh ta có một người vợ, còn có một đứa con trai…" Đinh Thanh nhìn về phía trước, đồng thời trầm giọng giới thiệu: "Trải qua điều tra, vợ và con trai của Tăng Vĩ cũng không biết thân phận thật sự của anh ta.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Lục tiên sinh, có cần…" Đinh Thanh hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn về phía Lục Bình, nói.

Lục Bình lật qua những tấm ảnh trong túi, một người phụ nữ giản dị bình thường và một cậu bé lém lỉnh. Mí mắt anh hơi giật giật, hiểu rõ đây chính là kết quả của thương nhân tình báo. Tăng Vĩ chết đi, nếu như không có lưu lại một chút gì thì tương lai của người vợ và đứa con chỉ sợ là sẽ không được lạc quan.

[ Keng keng keng ——]

Anh còn đang suy nghĩ.

Chuông điện thoại của Đinh Thanh đột nhiên vang lên. Sau khi nhận điện thoại, ánh mắt của đối phương trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bình, trầm giọng nói: "Cấp dưới truyền đến tin tức, nói là không còn thấy vợ con Tăng Vĩ đâu nữa."

"Tôi đã bảo bọn họ kiểm soát 24 giờ. Nhất định phải bảo đảm đôi mẹ con kia luôn xuất hiện ở trong tầm nhìn, nhưng mà vẫn xảy ra chuyện, có phe thứ ba ra tay. Mà những người kia sợ rằng đã chuẩn bị trước cả chúng ta."

"Ừm." Lục Bình nghe vậy, không hiểu sao lại thở phào một cái.

"Ngoài ra, trải qua điều tra, chúng tôi có thể xác định được một chuyện, Tăng Vĩ từng thiết lập một chương trình tự động. Sau khi đối phương offline quá 24 giờ thì sẽ tự động công bố tin tức tử vong hoặc là các tin tức còn lại ra ngoài. Thân phận của tiên sinh sợ rằng đã bị lộ."

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Tôi biết rồi." Lục Bình trầm giọng đáp.

Xe đậu sát ở ven đường, Lục Bình bỏ mấy thứ trong chiếc túi trong suốt kia vào túi công văn. Sau đó, anh xách túi công văn, hướng về phía ga tàu điện ngầm. Trong đám người huyên náo, không ngừng có nhân viên văn phòng chạy về phía ga tàu điện ngầm từ bốn phương tám hướng.

"Dì à."

"Cho cháu một phần bánh rán nhiều màu."

Lục Bình quét mắt nhìn qua, đứng ở trước một sạp hàng rồi nói. Anh quét mã thanh toán, ăn được hai miếng liền không còn cảm thấy có chút khẩu vị nào, chỉ cảm thấy triệu chứng cảm mạo thật giống như đã trở nên nghiêm trọng hơn.

Anh chen vào trong tàu điện ngầm, đứng ở trong góc.

Khoang tàu lay động, một đêm chưa ngủ cộng với tâm tình kịch liệt phập phồng, gió lạnh thổi qua, khiến cho huyệt thái dương của Lục Bình căng cứng, đầu đau nhức, cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Ài!"

"Lỗ thủng càng đâm càng lớn! Càng đâm càng lớn! Mẹ kiếp, ông đây sớm muộn gì cũng bị giết chết!"

Lục Bình mắng thầm một câu. Anh giống như là một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương, vòi rồng trên biển đang càng ngày càng lớn, con thuyền kia đang không ngừng chập chờn, không nhìn rõ đường, không biết sẽ đi về đâu.