Chương 254 - Chính Là Anh Ta?
Một bên khác, trong đội xe Bentley xa hoa.
Mai phu nhân nhìn thấy dáng vẻ con gái ăn mặc như gái ăn chơi thì sắc mặt lập tức tối sầm lại, suýt chút nữa té xỉu. Bà không ngừng hít thở sâu, áp chế lửa giận nơi đáy lòng. Ánh mắt sắc bén của bà ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Chu Nhĩ Vi không chớp mắt. Sau khi xác nhận bước chân của con gái bình thường, không có đó khí chất quyến rũ thì mới thở phào nhẹ nhõm, biết rõ điều xấu nhất vẫn còn chưa xảy ra.
Người lãnh đạo của trung tâm y tế Thụy Tân, cha của Chu Nhĩ Vi- Chu Tải Ngôn có chút kinh sợ. Giờ phút này, ông cũng nghiêm mặt, không có nói nhiều một câu.
"Nhĩ Vi!"
"Con khiến cho mẹ rất thất vọng!"
Mai phu nhân nâng cao giọng, trách cứ.
"Thất vọng?" Chu Nhĩ Vi ngồi ở trong xe, trong lòng cảm thấy hư nhược, vô thức nắm chặt lấy tay mình. Nhớ lại lời nói của Lục tiên sinh cách đây không lâu, Chu Nhĩ Vi hít một hơi thật sâu, khẽ nâng gương mặt xinh đẹp lên, đáp một tiếng. Sau khi bình ổn nhịp tim đập nhanh, cô tiếp tục nói:
"Mẹ có tư cách gì mà thất vọng đối với con?! Luận về năng lực, mẹ lúc còn trẻ dựa vào cha mẹ, lớn tuổi rồi thì nhờ vào chồng. Mà con, hoạt động trong ngành y tế trong thời gian dài, nghiên cứu khoa học, nằm trong đội ngũ giảng giải y tế hàng đầu quốc tế, từng công bố 150 phần luận văn, trong đó được SCI trích dẫn tám mươi mốt lần…"
Đây là lần đầu tiên Chu Nhĩ Vi phản kháng lại mẹ mình trong hơn hai mươi qua. Cô càng nói, ngôn từ càng có lực và lưu loát hơn.
Da thịt trắng nõn dính vào một tầng hồng nhuận, ngay cả ánh mắt đều trở nên sáng ngời: "Luận về dung mạo, cho dù là lúc còn trẻ…"
⚝ ✽ ⚝
"Đi đi! Bắt đầu phê bình ngược lại mẹ của cô!"
"Đây là mệnh lệnh!"
Lúc Lục tiên sinh rời đi đã nói như vậy: "Mai phu nhân cũng là một nữ sĩ ngoài mạnh trong yếu. Chu tiểu thư, thời điểm chiến thắng sự sợ hãi của cô tới rồi."
Chu Nhĩ Vi chỉ nghĩ đến câu nói này, liền cảm thấy như bị làm nhục, nhưng cùng lúc đó lại có cảm giác thỏa mãn khó có thể kiềm chế. Là những lời này đã khiến cho Chu Nhĩ Vi có dũng khí phản kháng lại cơn ác mộng!
Trong buồng xe, Mai phu nhân mở to hai mắt, bà nhìn về phía con gái mình với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Bà không ngừng thở hổn hển, thân thể đang run rẩy vì tức giận…
“Hửm?"
Người lãnh đạo của trung tâm y tế Thụy Tân, Chu Tải Ngôn nhìn về phía con gái nhà mình, thấy con gái thay đổi như vậy trong lòng cũng không tức giận. Con gái ông đã từng được hào quang bao phủ, vô cùng hoàn mỹ, nhưng không đủ mạnh, không tiếp nhận được chiếc thuyền lớn là trung tâm y tế này.
"Đủ rồi!" Thân thể Mai phu nhân run rẩy, giọng nói the thé.
“Sau này con thích làm thế nào thì làm thế đó, mẹ sẽ không bao giờ quản con nữa!"
Sắc mặt bà đỏ lên, dáng vẻ tu dưỡng những năm qua đã sớm biến mất sạch sẽ, trầm giọng nói ra.
Buồng xe khôi phục lại sự an tĩnh.
Chu Nhĩ Vi nhấp nhấp miệng, cô vẫn duy trì tư thế ngồi, nhưng thực ra toàn bộ thân thể không khỏi xụi lơ dựa vào ghế. Đáy lòng cô hưng phấn tới cực điểm, không biết là bởi vì đã hoàn thành mệnh lệnh, hay là bởi vì chiến thắng cơn ác mộng từ nhỏ bữa.
"Chính là anh ta?"
Tống Tử Văn nhìn chăm chú vào một nhân viên bình thường trong màn hình, vẻ mặt bình tĩnh, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, hờ hững nói ra.
"Khụ!"
Buổi sáng.
Văn hóa Ngô Minh, điều hòa mở hết công suất. Nhưng Lục Bình vẫn cảm thấy lạnh, đầu óc mơ hồ, thân thể mệt mỏi tới cực điểm, hai tay chống lên bàn làm việc, mí mắt không khống chế nổi mà khép lại. Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh tối hôm qua lái xe với vận tốc 200, cảnh tượng mông lung trong quán bar… Hoặc là, ngày hôm trước mình bóp cò súng, người đàn ông trung niên thấp bé ngã vào trong vũng máu… Nhảy múa trên mũi đao, giống như mộng ảo… Vô số hình ảnh lướt qua giống như là đèn kéo quân.
Những ngày gần đây, Lục Bình phải chịu áp lực quá lớn. Thân thể của anh vốn đã đạt tới giới hạn, ngày hôm qua một đêm không ngủ, mệt mỏi và lạnh lẽo, cuối cùng không nhịn được.
"Anh Bình…"
Bạn gái Trương Oánh Oánh là người thứ nhất chú ý tới. Cô lập tức đứng lên, thấp giọng kêu, chốc lát sau lại đưa tay sờ lên trán Lục Bình, trên mặt hiện lên vẻ nóng nảy.
"Thật là nóng, sốt rồi." Trương Oánh Oánh nhìn về phía Cố Đại Thạch cũng đang quay người lại, lo lắng nói.
Cô lập tức đặt nhiệt kế, thuốc hạ sốt trong điện thoại, sau đó lại vội vàng rót nước, dùng khăn lông lau trán hạ nhiệt cho Lục Bình. Cô kéo ghế của mình đến bên cạnh Lục Bình, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào bạn trai nhà mình không chớp mắt. Cô có thể nhận thấy được, thân thể bạn trai vô cùng căng thẳng, lông mày nhíu chặt, cảm thấy vô cùng đau lòng!
Trương Oánh Oánh nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của bạn trai, tim giống như bị bóp chặt, lại càng thêm đau lòng.
Cô hôm nay vốn đang có chút tủi thân, từ tối hôm qua cho tới hôm nay đi làm, bạn trai đều không nhắn cho cô một tin nào, giống như là mất tích vậy. Điều này đối với một cô gái giao hết tâm can cho bạn trai, hận không thể dính chung một chỗ 24 giờ như cô là một chuyện cực kỳ khó chịu! Cô lo được lo mất, suy nghĩ lung tung… cả đêm gần như không ngủ, thỉnh thoảng còn cuống lên ôm lấy điện thoại di động, rất sợ bỏ lỡ tin nhắn của bạn trai.
[ Keng keng keng ——]
Chuông điện thoại vang lên.
"Anh Đại Thạch."
"Anh trông nom anh Bình một lúc, em đi lấy thuốc."