← Quay lại trang sách

Chương 255 - Lục Bình Bị Tập Kích!

Trương Oánh Oánh đứng dậy, muốn chạy ra ngoài. Vừa chạy được mấy bước, lại không yên lòng dặn dò Cố Đại Thạch một câu. Cô chạy xuống tầng một, lấy thuốc từ trong tay người giao hàng, lại chạy về công ty.

Giữa trưa, có chút buồn ngủ.

Cơn hôn mê đã giảm bớt, cơn sốt cũng lui hơn phân nửa. Lục Bình mở mắt ra, nhìn chăm chú về phía bạn gái đang nằm nghỉ ngơi ở trước bàn làm việc, cười khổ một tiếng.

"Anh Bình!"

“Anh tỉnh rồi? Cảm thấy đỡ hơn chút nào không!"

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi."

Lục Bình ôn hòa cười nói. Nhìn thấy bạn gái đưa đầu đến gần, đưa tay ra sờ trán mình, Lục Bình ôm lấy cổ Trương Oánh Oánh, xoa đầu cô ở trước mặt mọi người.

Thời gian không ngừng trôi qua.

Buổi chiều, ba giờ.

Lục Bình đã hạ sốt, triệu chứng này không đáng là gì đối với nam trưởng thành bình thường. Nhưng đối với Lục Bình mà nói, cho dù là ảnh hưởng nhỏ bé nhất đều có thể khiến cho anh đánh giá sai lầm, gây ra phản ứng dây chuyền.

Lục Bình cảm nhận được điện thoại di động trong ngực rung lên, hít một hơi thật sâu. Anh hơi do dự một chút, sau đó vẫn quyết định ôm lấy tài liệu, nói một tiếng sau đó đi ra ngoài phòng làm việc. Vào lúc này, anh không muốn đi gặp Lý Ngọc Trân, nhưng mà nhớ đến tin tức Đinh Thanh nói vào buổi sáng. Anh chỉ đành phải kiên trì đến cùng, đi thăm dò bên phía Lý Ngọc Trân một chút.

Tòa nhà Xuyên Hòa, tầng 58.

Nguyên cả tầng này được dùng riêng cho Lý Ngọc Trân. Khi Lục Bình quẹo qua sảnh thang máy, chú ý tới cánh cửa sổ sát đất trong suốt chiếm hẳn một mặt tường, ánh mặt trời ấm áp và tươi đẹp chiếu xuyên qua.

Trong căn phòng thể hình nhàn nhã.

Lý Ngọc Trân mặc quần áo thể thao, buộc tóc đuôi ngựa… đang chạy ở trên máy chạy bộ. Sau khi chạy xong bài tập theo quy định, cô mới thở ra một hơi, nhìn về phía Lục tiên sinh đã ngồi xuống.

"Xin lỗi!"

"Để Lục tiên sinh đợi lâu rồi."

Lý Ngọc Trân vặn chai nước ra uống một hớp, cô vừa nói vừa ngồi xuống. Đôi mắt đẹp rơi xuống trên người Lục Bình, nhạy bén chú ý tới trạng thái của đối phương không đúng, môi đỏ khẽ giương lên, nói đùa:

“Xem ra… Lục tiên sinh đêm qua quá mệt nhọc, không có nghỉ ngơi tốt."

"Đúng vậy."

Lục Bình có vẻ hơi lười biếng, chỉ tùy ý đáp một tiếng. Nói xong, anh còn không thêm che giấu mà ngáp một cái: "Đêm qua, một đêm đều không ngủ."

"Tôi đã từng tiếp xúc đôi chút với Chu Nhĩ Vi tiểu thư của trung tâm y tế Thụy Tân. Đó là một người vô cùng kiêu ngạo, khắc sâu tu dưỡng và lễ nghi ở trong xương."

"Lục tiên sinh…"

Lý Ngọc Trân tò mò nhìn về phía Lục Bình, hỏi.

Lục Bình ngồi ở vị trí này, đúng lúc được một chùm sáng ấm áp buổi chiều bao phủ. Cả người anh đều cảm thấy ấm áp, giống như là được ngâm ở trong suối nước nóng. Sau khi nghe thấy lời này, anh dừng lại một lúc, lực chú ý tập trung về phía Lý Ngọc Trân, đáp lời với vẻ không thèm quan tâm: "Lý tiểu thư."

“Cô nên biết, tôi không tiết lộ bất kỳ tin tức nào liên quan đến khách hàng."

“Ồ…Đúng rồi."

Trong giày da, ngón chân dùng sức, nghiền ép đế giày.

Lục Bình miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nhìn như tùy ý nói ra: “Chạng vạng tối ngày hôm trước, có một thương nhân tình báo tìm đến tôi."

Những lời này vừa vang lên, Lý Ngọc Trân quả nhiên lộ ra vẻ nghiêm nghị.

"Bởi vì đã xảy ra một số chuyện…"

"Tôi đã giết hắn."

Lục Bình bình tĩnh nói. Anh hơi dừng lại một chút, sau đó mới nhìn về phía Lý Ngọc Trân:

“Thương nhân tình báo kia hiện đang dùng cái tên là Tăng Vĩ, cao khoảng mét sáu, nhận đơn ủy thác điều tra tôi từ trong giới."

"Mà sau khi thủ hạ của tôi điều tra, nguyên nhân hẳn là có liên quan đến cô."

Lục Bình nói.

Anh không biết cái tên Tăng Vĩ kia có liên quan gì tới Lý Ngọc Trân hay không, chỉ là muốn úp cái nồi này lên người đối phương theo thói quen.

"Tăng Vĩ? Lục tiên sinh, ngài chờ một chút."

Lý Ngọc Trân gọi cho đội trưởng an ninh Bảo Huy Quân. Không lâu sau, một phần văn kiện được đưa tới trước mặt cô. Cô tỉ mỉ đọc qua một lần, sau đó đưa tài liệu cho Lục Bình.

⚝ ✽ ⚝

Chạng vạng tối, tan làm.

Lục Bình đưa bạn gái đến ga tàu điện ngầm như thường ngày, sau đó xách túi công văn, quay người xuyên qua dòng người như dệt cửi đi ngược ra ngoài. Anh đứng ở trong đám người, ánh mắt hòa nhã lướt qua giữa đám người đông nghịt, cũng không biết vì sao, huyệt thái dương hai bên không ngừng cảm thấy căng đau.

"Tiên sinh."

Trên chiếc xe con màu đen, Đinh Thanh cung kính nói.

Tiết Hoa Thanh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng gọi một tiếng.

Đoạn thời gian gần đây, Đinh Thanh không ngừng được tiên sinh trọng dụng, trong lòng anh dần dần hiện ra rất nhiều cảm giác nguy cơ.

"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng.

Anh ngồi vào trong xe, khép mắt lại, chỉ trong chốc lát đã ngủ mất. Đến hầm để xe của quán trà, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh nhìn nhau một cái, đều không có quấy rầy, thậm chí còn không tắt máy xe, duy trì an tĩnh để cho Lục tiên sinh nghỉ ngơi.

Ngay vào lúc này, biến cố chợt sinh ra.

Viên đạn đặc chế cuốn theo ngọn lửa, không biết bắn tới từ nơi nào, chỉ nghe [ Oanh ——] một tiếng. Viên đạn xuyên qua thiết bị chắn gió thủy tinh trước xe, bắn vào giữa chỗ ngồi tài xế. Lực lượng khổng lồ khiến cho mặt thủy tinh nhanh chóng nứt ra, sau đó đùng đùng vỡ vụn.

Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh ngay lập tức cúi người xuống.

Tại vị trí tài xế ở phía trước, Đinh Thanh phản ứng nhanh nhất, sau khi cúi đầu liền lập tức giẫm chân ga, tiếng nổ của động cơ vang lên. Anh dồn sức đánh tay lái, xe điên cuồng lao đi như dã thú.

Chỗ ngồi phía sau, Lục Bình đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ. Anh còn không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, thân thể đã bị đánh về phía trước. Cả người lập tức bị chiến trận trước mắt hù dọa, bàn tay nắm chặt lấy tay vin!

"Bình tĩnh!"

Lục Bình liều mạng trấn an mình. Phía sau cặp kính mắt gọng vàng, lớp mặt nạ kia vẫn luôn trấn định.

Bên ngoài hầm gara.

Xe con xảy ra tai nạn xe cộ, ngăn chặn cả đoạn đường. Lượng lớn xe máy, đèn lớn soi sáng, xông vào trong nhà để xe!