← Quay lại trang sách

Chương 256 - Sống Chết!

Hạ Mẫn Đan siết chặt nắm đấm, cô móc chìa khóa ra. Trong tiếng vang lách cách, tim đập nhanh đến cực điểm. Thật lâu sau, mới mở cửa phòng ra… Trong phòng vẫn tĩnh lặng như cũ, cô thở ra một hơi. Nhưng ngay sau đó, lúc nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, lông mày lá liễu lại nhẹ nhíu lại: “Bình Tử cũng thật là, bà đây đã bị cậu ngủ rồi, nghe thấy bà đây trở về, cũng không thèm đi ra nhìn một cái."

"Quả nhiên."

"Những đàn ông này không có gì tốt cả, có được liền sẽ không còn quý trọng nữa."

Cô thay giày, sau đó bước về phía phòng ngủ của Lục Bình, giơ tay lên muốn gõ cửa phòng của Lục Bình, đốt ngón tay chợt dừng lại ở trước cửa. Sau đó, nghe thấy bên trong nhà là một mảnh yên tĩnh, mũi đẹp nhíu lại.

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]

⚝ ✽ ⚝

"Chị Mẫn Đan?" Lục Bình mở cửa, nhìn về phía Hạ Mẫn Đan đang có dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, lên tiếng gọi.

"Bình Tử, chị muốn nói chuyện với cậu." Hạ Mẫn Đan trầm giọng nói.

Cô nghiêm mặt, nhưng nhịp tim trong lồng ngực đang đập nhanh, máu tươi dưới da thịt trắng nõn đang chảy xuôi… Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu của cô nổi lên rất nhiều hình ảnh. Thậm chí cô còn nghĩ nếu như Lục Bình bổ nhào về phía mình giống như đêm qua trong lúc nói chuyện, bản thân có nên từ chối hay không.

"Được." Đúng lúc này, Lục Bình đáp.

Trong lòng Hạ Mẫn Đan thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Cô vẫn không lộ ra chút cảm xúc gì, đi về phía phòng khách.

“Cậu ngồi xuống đi." Cô chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh.

Cô ngồi ở chủ vị. Dư quang khóe mắt liếc thấy hai cái ghế sô pha thì mí mắt giật giật, bàn tay nắm chặt, trong đầu lần nữa lấp lóe những chuyện hoang đường đã qua.

Không biết có phải là do tâm lý hay không, cô thậm chí còn liếc thấy một chút dấu vết bị thấm ướt.

"Không phải!"

"Khẳng định không phải! A… mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy!"

Cô thu liễm cảm xúc.

⚝ ✽ ⚝

"Bình Tử."

"Chúng ta gần đây xảy ra chút sai lầm, đây là loại hình chung sống không chính xác. Chị hi vọng, tất cả giữa hai chúng ta đều trở về quỹ đạo lúc đầu."

"Từ nay về sau, chúng ta vẫn chỉ là quan hệ bạn cùng phòng bình thường."

“Cậu hiểu ý của chị không?"

Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Bình.

“Đã hiểu." Lục Bình gật đầu.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tất cả những chuyện này đều thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, nhưng trong lòng Hạ Mẫn Đan lại cảm thấy có chút không đúng.

"Ý của chị là, sau này chúng ta phải chú ý đến sự khác biệt nam nữ, không nên làm ra những chuyện vượt quá giới hạn!" Hạ Mẫn Đan hơi nâng cao giọng, sau đó lại trầm giọng nói.

"Được."

"Tôi biết rồi, chị Mẫn Đan."

Vẻ mặt Lục Bình thản nhiên, gật đầu nói.

"..."

Hạ Mẫn Đan nghiêm mặt, trầm mặc, một lát sau mới gật đầu một cái: "Hừm, vậy thì tốt."

"Lục Bình."

"Nam."

"26 tuổi."

Đêm khuya.

Trong chiếc xe taxi online màu trắng, Tăng Vĩ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong màn hình. Đó là một nhân viên văn phòng đeo mắt kính gọng đen, so sánh với Lục tiên sinh đeo mặt nạ trong bữa tiệc từ thiện… nếu chỉ đơn thuần là so sánh hình ảnh, nhìn từ góc độ thứ nhất liền rất khó coi bọn họ thành cùng một người. Khí chất và tư thế khác nhau một trời một vực.

"Có một chút thú vị." Tăng Vĩ nở nụ cười.

Trên màn hình có các phần mềm xẹt qua. Chỉ nhìn thấy, không ngừng có những khung hình màu đối chiếu tỉ mỉ hai tấm hình. Đầu tiên là khóe miệng, sau đó là những phần cơ thể lộ ra ngoài… Thanh niên bên trong dạ hội, tất cả tâm tình và tư thế đều thuộc về kiểu cường thế, mà thanh niên đeo mắt kính gọng đen lại có dáng vẻ ôn hòa của một nhân viên bình thường.

Đầu ngón tay Tăng Vĩ gõ lạch cạch trên bàn phím.

Thanh niên trong hai tấm hình được thiết lập mô hình trong một phần mềm ba chiều khác, ngay sau đó, những lớp quần áo bao phủ bên ngoài và da người giống như bị lột ra, chỉ lộ ra phần khung xương bên trong cơ thể!

[ Mức độ tương tự: 99%]

Số liệu màu đỏ thoáng qua.

“Lớp da có thể nói dối."

"Nhưng mà khung xương thì sẽ không "

Tăng Vĩ móc ra một điếu thuốc, đốt cho mình. Anh ta hít sâu một hơi, hai hàng khói phun ra từ lỗ mũi… Tay trái cầm điếu thuốc, lần nữa gõ bàn phím.

Xác nhận thân phận Lục Bình.

Anh ta không dám lỗ mãng tiến hành điều tra, rất sợ thu hút ánh mắt của người sau lưng đối phương… Chỉ thông qua tài nguyên, không ngừng vòng quanh tầng tầng lớp lớp, cẩn thận từng li từng tí chắp vá tin tức về nhân viên Lục Bình.

Anh ta nhìn chăm chú phần tài liệu này.

Không biết đã nhìn ra cái gì, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt ngưng trọng trước giờ chưa từng có.

Lúc biết được vị Lục tiên sinh hợp tác cùng Lý Ngọc Trân, Tăng Vĩ chưa từng khẩn trương.

Biết vị Lục tiên sinh này đạp Tống công tử một cước, Tăng Vĩ cũng không có kinh hãi, nhưng bây giờ…

"Sạch sẽ."

"Quả thực quá sạch sẽ."

Cái gọi là không chuyên môn mà xem náo nhiệt, xem môn đạo trong nghề.

Tăng Vĩ vì ẩn giấu lực lượng sau lưng đã tốn gần mười năm để thêu dệt ra một mạng lưới thông tin đầy đủ nhất. Nhưng cho dù là như vậy, nếu như có người có kinh nghiệm đặt anh ta ở dưới kính lúp thì vẫn có thể tìm được sơ hở. Mà phần lý lịch và tài liệu của Lục Bình lại khiến cho người cùng là thương nhân tình báo như Tăng Vĩ cảm thấy sạch sẽ đến run rẩy.

Trước màn hình, Tăng Vĩ mở to hai mắt. Anh ta nhanh chóng nhìn kỹ về phía mấy chi tiết che giấu thân phận khó khăn nhất, những chỗ này là kinh nghiệm tổng kết được sau vài chục năm làm thương nhân tình báo của anh ta.

"Nghệ thuật! Có thể nói là nghệ thuật hoàn mỹ, giống như hoàn toàn trở thành một người bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn!"

"Yêu sao?"

"Thật là kinh diễm, tất cả đều vừa đúng. Trong giai đoạn này, đối phương đang đứng ở trong vòng nước xoáy Xuyên Hòa. Tống Tử Văn từng tiến hành uy hiếp anh ta. Mà xác nhận quan hệ yêu đương là lựa chọn tuyệt vời nhất. Lục tiên sinh này, ở độ tuổi này, rốt cuộc là đã làm thế nào để đạt đến loại trình không tiếng động này cơ chứ?"

Tăng Vĩ càng nghiên cứu phần lý lịch này, càng cảm thấy kinh hãi, càng là sợ hãi, thậm chí còn có hưng phấn và si mê.

Chỉ có thương nhân tình báo… mới có thể chân chính nhận thấy được sự khủng bố trong tư liệu của vị Lục tiên sinh này. Đó là sấm sét ẩn náu trong im lặng!

⚝ ✽ ⚝

Bóng đêm như nước, lặng lẽ trôi qua.

Hôm sau.

Vào lúc chuông báo thức còn chưa vang lên, Lục Bình liền mở mắt. Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, sau đó ngồi dậy, vừa gãi đầu tóc giống ổ gà, vừa ngáp một cái.

"Trạng thái tinh thần không tồi."

“Tốt hơn hôm qua rất nhiều."

Lục Bình lẩm bẩm, khuya ngày hôm trước vừa nhảy múa ở trên mũi đao trong bữa tiệc dạ hội, sau đó cùng chị Mẫn Đan điên cuồng. Cho dù là thân thể sắt thép thì cũng không chịu nổi.

Vết thương lành, nghỉ ngơi lại không tồi.

Nên rèn luyện thêm.

Nghĩ đến đây, Lục Bình quả quyết vén chăn lên, cái lạnh đầu xuân lập tức xuyên qua cổ áo khiến anh không khỏi rùng mình một cái.

Anh rót cho mình ly nước ấm, uống cạn. Sau đó, duỗi tứ chi, Lục Bình liền bắt đầu tập luyện.

"Thể lực của mình đang được đề cao, tuy rằng không thể khiến bản thân giết người giống như giết gà giống như những quyền sư kia, nhưng sự thay đổi về thể chất đã khiến cho trạng thái tinh thần và năng lực chịu đựng căng thẳng thay đổi theo. Là một con số không thể đo lường."

Tập luyện xong, Lúc Bình ngồi ở trước bàn đọc sách, móc khẩu P226 ra, mười ngón tay cử động linh hoạt. Sau đó, anh chạm vào khẩu súng, động tác nhanh chóng trở nên quen thuộc, giống như chỉ chớp mắt một cái, súng lục liền trở thành linh kiện. Một lúc sau, anh hoàn thành việc lắp ráp trong khoảng hơn ba phút, cũng lên nòng súng.

"Thu hoạch mấy ngày nay đúng là không ít."

"Sau khi tiêu tốn nhiều đạn cuối cùng cũng có thể bắn chính xác vào một điểm cố định trong phạm vi 50m. Tuy rằng khả năng vẫn không có quá nhiều tác dụng, nhưng vẫn là câu nói kia, có năng lực cải thiện tinh thần một cách mạnh mẽ."

Mới sáng sớm, Lục Bình không có ý định tạo ra cho bản thân quá nhiều cảm giác tiêu cực.

Anh là một người lý trí, sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nâng cao bản thân nào.

"Chị Mẫn Đan."

"Chào buổi sáng!"

Sau khi tắm rửa xong, anh liền chuẩn bị đi làm.

Lục Bình đổi giày da, xách túi công văn lên chuẩn bị ra ngoài. Lúc này, cửa phòng ngủ chính mở ra, chị Mẫn Đan mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ thắm, vẻ mặt lười biếng. Cảnh tượng này phảng phất như quay trở lại một tháng trước. Đó chính là người chị gái thích trêu đùa đứa em thuê chung nhà. Cô nhìn về phía Lục Bình, hai người bốn mắt nhìn nhau… Những lời nói và cử chỉ đã được chuẩn bị từ trước đột nhiên có chút không thể nói ra khỏi miệng.

Không quay lại được.

Thật sự không trở về như trước được nữa.

Hạ Mẫn Đan thì thầm trong lòng, giọng nói ôn hòa của Lục Bình chợt vang lên, giống như trước đây, không có chút thay đổi nào.

"Chào buổi sáng." Hạ Mẫn Đan lập tức đáp.

Ngay sau đó, cô trơ mắt nhìn chăm chú Lục Bình mở cửa rồi đóng cửa, tiếng bước chân dần đi xa.

⚝ ✽ ⚝

Hạ Mẫn Đan mở to hai mắt.

Tất cả những chuyện trước mắt đều là cảnh tượng mà cô mong đợi nhất. Nhưng khi Bình Tử thật sự làm như vậy, Hạ Mẫn Đan không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu.

⚝ ✽ ⚝

Buổi sáng, văn hóa Ngô Minh.

Bên trong văn phòng, các đồng nghiệp đều đang bận rộn chuyện của mình.

"Trung tâm y tế Thụy Tân."

Trước bàn làm việc, vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, trong ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị. Anh nhớ lại tình báo cơ mật màu vàng thứ tư… Đây là trung tâm y tế tư nhân cao cấp tại Trung Hải, đặc biệt phục vụ cho đám nhà giàu và quyền quý của Trung Hải, thậm chí là Triệu Quốc. Nước liên quan đến nó còn sâu hơn Hồng Lâu nhiều.

"Có hai nhân vật quan trọng nhất."

"Lần lượt là người đứng đầu của trung tâm y tế Thụy Tân, Chu Tải Ngôn, và con gái độc nhất của Chu Tải Ngôn- người có độ nổi tiếng tương đương với Lý Ngọc Trân, được tạp chí quyền uy bình chọn là một trong ba nữ thần hàng đầu Trung Hải, Chu Nhĩ Vi."

Lục Bình nâng chén trà lên, nhấp một hớp, đầu ngón tay gõ lên bàn làm việc, trong đầu tiếp tục suy nghĩ về tình báo. Cho dù là hiện tại, anh vẫn có một chút do dự… Đối với tinh tình báo này, anh có thể lựa chọn tiếp xúc với Chu Tải Ngôn; tương tự, cũng có thể lựa chọn tiếp xúc với Chu Nhĩ Vi.

Nếu như nói, Lý Ngọc Trân là một nữ vương phong hoa tuyệt đại, một giám đốc băng sơn, thì Chu Nhĩ Vi chính là một tiểu thư danh môn hoàn mỹ đi ra từ trong tiểu thuyết, là điển hình của lễ nghi.

"Nếu như không phải vì có tình báo, sẽ không ai có thể tin tưởng rằng, một tiểu thư hoàn mỹ và lễ nghi điển hình như Chu Nhĩ Vi lại có quá khứ như vậy, thậm chí từ sâu trong xương cốt còn khát vọng bị…"

Lục Bình dừng lại, tim đập rộn lên, sau đó liếm môi một cái:

"Thuần hóa!"

"Ài!"

"Hay là bỏ đi vậy."

"Bên trong tình báo, khi Chu Nhĩ Vi từng nghiên cứu y học ở nước ngoài, còn học thêm ngành tâm lý học, đã từng viết một phần luận văn, nghiên cứu về phản ứng kháng cự tiêu cực trong kỹ thuật tâm lý phụ."

[ Tinh ——]

Tầng 58, cửa thang máy mở ra.

Ánh mắt Lục Bình rời khỏi người thư ký Hạ Đình, rảo bước đi ra bên ngoài sảnh. Anh nhìn tất cả những cảnh tượng trước mặt, trong đầu tiếp tục suy nghĩ:

"Đây là đang nghiên cứu về chủ đề biến thái gì vậy?"

"Ví dụ như, trong luận văn, cô ấy làm một thí nghiệm cơ sở, chỉ cần đặt tay lên trên cổ tay của đối phương liên có thể nhìn thấu tâm trạng chân thật của người này."

"Căn cứ là cái quỷ gì… Cơ bắp được điều khiển bởi các dây thần kinh giao cảm, thông qua những thay đổi trong cơ thể ở nơi đó, phản ứng co rút… sẽ có thể xác định rõ ràng trạng thái đối đầu tâm lý hiện tại của người thí nghiệm."

"Trừ phi đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp…"

Lục Bình chỉ nghĩ tới đây, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Anh cảm thấy, Chu Nhĩ Vi này là khắc tinh của mình.

Điều này có nghĩa là, nếu như anh chọn Chu Nhĩ Vi làm điểm vào thì tốt nhất là không nên để cho đối phương chạm vào mình. Nếu không thì rất có thể sẽ bộc lộ ra trạng thái khẩn trương và sợ hãi trong lòng mình.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Lục Bình đột nhiên đổi hướng.

"Nhưng mà, nếu như đã biết được các loại kỹ thuật đọc tâm lý từ xa, mình có thể bắt đầu tiến hành tập luyện từ phương diện này."

"Đây khuyết điểm trí mạng của mình!"

Còn đang suy nghĩ, Lục Bình đã đi đến trước phòng làm việc của Lý Ngọc Trân.

Thư ký Hạ Đình mở cửa ra, đứng ở cạnh cửa, cung kính nhìn về phía anh, làm ra tư thế mời.

⚝ ✽ ⚝

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Mặc dù đã đủ quen thuộc đối với văn phòng của Lý Ngọc Trân, nhưng mỗi một lần đến, anh vẫn phải không ngừng tiến hành xây dựng tâm lý.

"Ài… Làm hàng nhập khẩu song song đúng là áp lực lớn"

Lục Bình hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phía sau cặp kính gọng vàng bình tĩnh mà ôn hòa.

Anh bước một bước, sau đó nhìn về phía văn phòng đối diện.

Ánh mặt trời sau buổi trưa xuyên qua tấm cửa kính khổng lồ, phác hoạ rõ thân ảnh lạnh lùng tuyệt mỹ của Lý Ngọc Trân. Dưới ánh mặt trời, Lý Ngọc Trân giống như là nữ thần tản ra ánh sáng màu vàng… Lục Bình nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt rơi vào trước bàn làm việc, nơi đó có một người đàn ông đang đưa lưng về phía mình.

"Lục tiên sinh?" Người đàn ông trung niên quay người lại. Anh ta đứng lên, giọng nói lập tức vang đội, sau đó rảo bước đi đến bên cạnh.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Lôi Tài Vinh?! Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại gấp bách như vậy? Mới tách ra ngày thứ hai đã tìm được tới chỗ của Lý Ngọc Trân?"

Lục Bình nhận ra người đàn ông trung niên cao to này, trái tim nhảy lên kịch liệt. Anh chỉ muốn ngay lập tức quay người, chạy khỏi căn phòng làm việc này. Anh hoàn toàn không nắm chắc về Lôi Tài Vinh này. Trước đây, anh chỉ tiếp xúc với những khách hàng có đầy đủ tài liệu, duy chỉ có người này là hoàn toàn không rõ thông tin. Nói như vậy cũng không đặc biệt chính xác, bởi vì sau khi về nhà, anh đã tìm kiếm công ty của đối phương ở trên mạng.

"Lôi tiên sinh, đã lâu không gặp."

Trong lòng mắng thầm một câu.

Lục Bình đứng ở bên cạnh Lôi Tài Vinh, gương mặt ôn hòa, đưa tay ra.

"Lục tiên sinh, so sánh ta tưởng tượng còn muốn soái khí."

Lôi mới vinh đánh giá Lục Bình khuôn mặt, cảm khái nói.

Hai người một trước một sau đi vào văn phòng.

"Lôi tiên sinh đúng là đẹp trai hơn tôi nghĩ nhiều?"

Lục Bình ngồi xuống trước bàn làm việc, thân thể hơi ngả về sau, hai tay đặt ở phía trước. Trong lồng ngực, tim vẫn đang đập vô cùng nhanh, nhưng bên ngoài thì vẫn dùng ánh mắt mang theo ý cười nhạt liếc nhìn Lý Ngọc Trân, nói.

"Lục tiên sinh."

"Sau lần từ biệt ngày hôm trước, tôi mới nhớ tới tôi còn chưa có phương thức liên lạc của Lục tiên sinh, trong lòng quả thực có chút gấp gáp, liền tìm tới Lý tiểu thư." Lôi Tài Vinh tiếp lời.

"Nói một chút đi." Lục Bình giả bộ bình tĩnh, nói.

Đúng lúc này, thư ký Hạ Đình đi tới, rót trà cho Lục Bình.

"Cám ơn." Đây là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng của Lục Bình là.

Anh nâng chén trà lên, khêu lá trà một cái, khóe miệng hơi giương lên.

Chén trà này có tác dụng rất lớn. Bất kể là vuốt vuốt hay là che giấu tâm tình thì đều rất có tác dụng, thậm chí khi áp lực cận kề cực hạn còn có thể tạo ra hiệu quả cứu mạng.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh, Lý tiểu thư, hai người chắc là cũng biết rõ phương hướng kinh doanh của công ty chúng tôi là các bộ phận mấu chốt của tàu lớn, thiết bị phát điện, truyền tải và biến đổi…"

Trên mặt Lôi Tài Vinh lộ ra vẻ nghiêm túc. Anh ta nhìn về phía Lục Bình và Lý Ngọc Trân, hơi dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói: "Nhưng mà vào một tháng trước, tất cả căn cứ thiết bị và nhân viên của công ty chúng tôi ở Myanmar, đều bị giữ lại. Người ngăn chúng tôi lại chính là thế lực địa phương…"

"Hạng mục này liên quan đến chiến lược Lâm Cảng, trước mắt đã được đầu tư hơn 3 tỷ. Nếu như phía sau cứ tiếp tục kéo dài, thậm chí không có kết quả, thì công ty chúng tôi có thể sẽ bị kéo chết!"

Vẻ mặt của Lôi Tài Vinh trở nên ngưng trọng.

Đây là bí mật mà tập đoàn bọn họ liều mạng để che giấu, nhưng mà đêm trước, Lục tiên sinh lại nói một câu ‘Lôi tiên sinh, chuyện của anh không thích hợp nói ở đây.’. Lúc đó, Lôi Tài Vinh liền biết, vị Lục tiên sinh này chắc chắn đã nhận được tin tức. Anh ta lập tức xem người trước mắt như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Lục tiên sinh." Lôi Tài Vinh trầm giọng gọi một tiếng.

Mí mắt Lục Bình khẽ run, khóe miệng lại khẽ giương lên, bình tĩnh lộ ra nụ cười, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.

“Nói ra thật xấu hổ."

"Tập đoàn Lâm Cảng tại Trung Hải đã gần như sắp bị kéo tới bờ vực thẳm, nhưng vẫn còn không biết được rốt cuộc là địa đầu xà nào của Đông Nam Á đang ăn chúng tôi…" Trên gương mặt Lôi Tài Vinh lộ ra nụ cười khổ. Anh ta nhìn về phía Lục Bình với vẻ tha thiết, tiếp tục nói:

"Nếu như ngài đã có thể đáp cầu dắt mối cho Lý tiểu thư, có thể làm cho các nhân vật như Ngô gia Hồng Lâu và Triệu Chính Khiếu ôm thành một đoàn, dựa vào thế lực sau lưng ngài nhất định có thể."

Trước khi Lôi Tài Vinh tới đây đã điều tra qua Lục tiên sinh.

"Tôi muốn nhờ ngài chuyển lời cho thế lực bên phía Đông Nam Á, hy vọng hai bên có thể ngồi xuống và đàm phán. Bọn họ cần gì, nếu như chúng tôi có thể cung cấp thì chúng tôi đồng ý đánh đổi một số thứ."

"…" Lục Bình trầm mặc.

An có thể cảm nhận được, sau khi đối phương vừa dứt lời, ánh mắt Lý Ngọc Trân cũng nhìn chằm chằm vào mình.

"Đáng chết!"

"Tại sao lúc ấy mình lại nói ra lời kia chứ… Lôi tiên sinh, có một số chuyện không tiện nói trong trường hợp này."

Anh không có trả lời, chỉ bưng chén trà lên, bình tĩnh uống một ngụm.

Nhưng mà, phía sau bề ngoài trấn định, huyệt thái dương của Lục Bình mơ hồ bị căng đến đau… Trong lòng cảm thấy hối hận, nếu như lúc đó anh không nói câu kia thì hiện tại còn có thể nghĩ biện pháp từ chối. Nhưng bây giờ, là mình đưa ra bậc thang trước… Lục Bình không hiểu, tại sao mình chỉ nói một câu chung chung như vậy thôi mà cũng có thể đụng vào một chuyện thật sự được.

Không biết nên nói là may mắn hay là đen đủi nữa.

"Mình nên biết được điều này từ lâu rồi mới đúng."

"Nếu như đã tạo dựng hình tượng thương nhân tình báo, đương nhiên sẽ không thể nào chỉ giao dịch với các đối tượng có tình báo, nhất định sẽ có các nhân vật bên ngoài tình báo tìm đến cửa."

"Ài!"

"Làm sao bây giờ?! Mình nên làm gì đây!"

Lục Bình điên cuồng nghĩ biện pháp.

Dựa theo thiết lập, tổ chức phía sau anh chắc là có thể liên quan đến vòng tình báo Đông Nam Á.

"Lôi tiên sinh." Lục Bình tính toán thời gian, hiểu rõ, bất kể thế nào đều nhất định phải đáp lại. đối phương.

Dưới cái nhìn chăm chú của người kia, anh hôn hòa gọi một tiếng.

"Lục tiên sinh, ngài nói đi." Lôi Tài Vinh thực sự đã bị ép tới cực điểm rồi, đêm hôm trước anh ta đến buổi tiệc từ thiện chính là để suy nghĩ biện pháp tìm con đường chuyển tin tức.

"Hai điểm."

"Thứ nhất, tiền. Chỗ của tôi có thu phí, Lý tiểu thư đây cũng biết, đơn thuần bố cục cho anh cần 100 triệu." Lục Bình cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói.

"Thứ hai, chờ đợi. Bởi vì có liên quan tới bên Đông Nam Á nên cần một ít thời gian để điều động." Lục Bình tiếp tục nói.

"Đương nhiên, tôi cũng không dám chắc thời gian cụ thể. Điều này phải xem thế lực đối phương là muốn Lôi tiên sinh chết hay là sống. Lôi tiên sinh yên tâm, nếu như chuyện không thành, tôi sẽ không thu bất kỳ lệ phí nào."

Kiên trì đến cùng, tiếp tục chống đỡ.

Lúc này, càng nói càng thật, nếu như sau đó không thành công thì cũng có cái lý do.

Lôi Tài Vinh nghe vậy, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy nóng nảy. Kéo dài một ngày, sẽ phải tiêu hao một con số không nhỏ.

"Vậy đành nhờ Lục tiên sinh rồi." Anh ta đứng dậy, ôm quyền nói.

⚝ ✽ ⚝

Nói xong, Lục Bình không ngồi lại ở văn phòng thêm nữa. Anh nói mấy câu sau đó rảo bước rời khỏi.

Đứng ở trong thang máy, tiếng tim đập mạnh của Lục Bình dần dần chậm lại.

"Ài!"

"Lần sau không thể tùy tiện nói bừa bữa, ngay cả nói chuyện bình thường cũng nên càng kiệm lời càng tốt."

"Đáng chết! Không thể hiểu nổi, sao có thể đụng vào chuyện kia được?! Hồng Lâu và trung tâm y tế Thụy Tân đều liên quan đến rất nhiều khách hàng quyền quý, không biết liệu có chút tác dụng nào hay không?"

Sau khi phát tiết xong, Lục Bình bắt đầu nghĩ biện pháp:

"Hoặc là, tổng bộ Tào Môn của tập đoàn vận tải Trung Hải. Mạng lưới của Tào Môn tại Đông Nam Á rất sâu, nói không chừng sẽ có thể!"

"A Bình."

"Chúng ta đi sang bên kia đi."

Chạng vạng tối.

Tan làm, ánh chiều tà buông xuống.

Tại quảng trường phía trước tòa nhà Xuyên Hòa, Lục Bình và bạn gái Trương Oánh Oánh sánh vai, nhìn về phía Cố Đại Thạch và đồng nghiệp mới Từ Mộng đang đi về một bên khác.

"Anh Bình." Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ ửng, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái, chợt gọi.

"Hửm?" Lục Bình đáp một tiếng.

Xế chiều hôm nay, sau khi rời khỏi văn phòng của Lý Ngọc Trân, lòng anh trở nên có chút nặng nề. Anh không do dự nữa, chuẩn bị chọn Chu Tải Ngôn của trung tâm ý tế Thụy Tân làm điểm vào. Mà lựa chọn Chu Nhĩ Vi, nếu như thành công thì thu hoạch sẽ càng cao, nhưng nguy hiểm cũng lớn hơn…Chủ yếu nhất, nếu như lựa chọn người sau thì Lục Bình cần thay đổi cách ăn nói và hành vi trước đó! Điều này có nghĩa là độ nguy hiểm cũng sẽ tăng cao!

"Anh nói xem, quan hệ giữa anh Đại Thạch và Mộng Mộng hiện tại đã đến mức độ nào rồi?"

Mộng Mộng?

Ở đáy lòng thầm đọc lại một câu này.

"Trên tình bạn, dưới tình yêu."

Ánh mắt Lục Bình rời khỏi bóng lưng của Đại Thạch, anh đưa tay nắm tay bàn tay có chút lạnh lẽo của Trương Oánh Oánh, ôn hòa nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ừm!"

Trương Oánh Oánh cảm nhận được đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, dụng sức gật đầu.

Hai người hướng về phía tàu điện ngầm.

Ánh mắt Lục Bình tùy ý quét qua quảng trường, không ngừng có nhân viên văn phòng chạy vội từ các tòa nhà bốn phía. Tầm mắt anh nhìn về phương xa, một người phụ nữ mặc đồng phục công sở màu đen đang vừa đi vừa nhìn thời gian, đến cạnh giao lộ gọi xe.

"Tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt." Lục Bình thì thầm ở đáy lòng. Trước mắt anh nhớ lại cảnh tượng đêm kia trong chiếc xe Maybach của Lý Ngọc Trân.

Đáng tiếc.

Thân phận đặc biệt…

Lục Bình cảm khái một tiếng. Lâm Thu Nguyệt này là người của Lý Ngọc Trân, tiếp xúc quá nhiều sẽ dễ dàng bại lộ.

"Hả?"

Vừa thu hồi suy nghĩ, Lục Bình ngẩng đầu lên, trong dòng người như dệt cửi trước mắt, một người đàn ông vóc dáng thấp bé đột nhiên xuất hiện với nụ cười trên môi. Lục Bình có chút để ý, nhưng vẫn chỉ liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt. Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mềm mại của bạn gái Trương Oánh Oánh trong lòng bàn tay, Lục Bình cảm thấy tất cả áp lực tích tụ trong lòng như đều được thả ra.

Nghĩ như vậy, tay Lục Bình hơi dùng sức, nắn bóp mu bàn tay mũm mĩm của bạn gái.

"A —— " Trương Oánh Oánh nhận ra động tác nhỏ của bạn trai, trong lòng cảm thấy vô cùng thích thú, cô lặng lẽ tới gần Lục Bình thêm một chút, gần như là dính sát vào nhau.

"Lợi hại!"

"Thật là lợi hại!"

Tăng Vĩ nhìn về phía đôi tình nhân trẻ tuổi ở đối diện. Đáy lòng của anh ta đang run rẩy, không ngừng phát ra những tiếng kêu gào trong thầm lặng. Sau khi nghiên cứu lý lịch trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Lục Bình, anh ta đã vô cùng nóng lòng muốn tận mắt quan sát và xem xét!

Anh ta đi xem.

Giữa hai bên chỉ cách nhau không đến 5m. Tăng Vĩ đã có thể thấy rõ những cảm xúc nhỏ nhặt nhất của Lục tiên sinh hoặc là bạn gái của đối phương.

Vẫn như cũ, không thể phát hiện ra chút cảm giác không hài hòa nào.

Lúc sắp đến gần, Tăng Vĩ nở nụ cười rạng rỡ, nhếch miệng: "Lục tiên sinh."

Lục Bình tiếp tục đi về phía trước, đi được một lúc thì chợt dừng bước.

Đầu tiên là thoáng sửng sốt.

Ngay sau đó.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Trái tim đập vô cùng kịch liệt. Từng chiếc lông tơ nơi sống lưng lập tức dựng thẳng… Lục Bình mở to hai mắt, đại não trống rỗng, thở hổn hển. Lý trí còn sót lại khiến cho anh lập tức nhận thấy sự căng thẳng, bước chân dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng nở nụ cười, ánh mắt của hai người giao nhau từ xa.

"Lát nữa gặp." Anh ta nói.

"Anh Bình, sao thế?" Giọng nói ôn nhu của bạn gái Trương Oánh Oánh đột nhiên vang lên.

"Không có gì."

"Chúng ta đi thôi."

Lục Bình trầm giọng nói.

"Lát nữa lên tàu điện ngầm, nhớ trực tiếp trở về nhà, về đến nhà thì nhớ nhắn tin cho anh."

Đi thêm một khoảng rất xa, Lục Bình nhìn về phía trước, chợt ôn hòa nói. Anh chỉ có thể nói đến đây, nhiều hơn nữa sẽ vượt qua thiết lập thương nhân tình báo.

"Hửm?" Trương Oánh Oánh nghi hoặc, nhìn về phía bạn trai, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng: "Được!"

⚝ ✽ ⚝

"Anh ta tuyệt đối là người không nên xuất hiện."

Ga tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối.

Lục Bình xuyên qua đám người đông đúc, đưa mắt nhìn đoàn xe rời khỏi. Anh nắm chặt túi công văn, trong đầu suy nghĩ. Anh không có ý định giấu diếm thân phận của mình, cũng không giấu được… Hoặc có lẽ, thứ mà Lục Bình liều mạng che giấu chính là phạm vị thương nhân tình báo vốn không tồn tại.

Một ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Lục Bình hôm nay liều mạng chạy trốn, nhưng cuối cùng nó vẫn đến quá sớm.

Đúng lúc này, một bàn tay phải vươn về phía bả vai Lục Bình, sau đó một giọng nói mang ý cười như sấm sét nổ vang bên tai Lục Bình: "Lục tiên sinh!"

"Đều là đồng nghiệp với nhau cả."

"Chúng ta cùng nhau trò chuyện một chút đi."

Lục Bình còn chưa quay người đã nghe thấy người đàn ông trung niên kia tiếp tục nói chuyện.

"Được." Lục Bình nhếch miệng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông trung niên, cũng cười nói. Anh hơi dừng lại một chút, nụ cười vô cùng thản nhiên: "Không biết tiên sinh họ gì."

"Bạn bè của tôi đều gọi tôi là anh Tăng, tôi chắc là lớn hơn Lục tiên sinh mấy tuổi. Nếu như Lục tiên sinh không ngại thì cũng có thể gọi như vậy. Nếu như để ý, vậy thì gọi tôi là tiểu Tằng, lão Tằng, Tằng tiên sinh… Ừm, dù sao thì đối với mấy người như chúng ta mà nói thì đây cũng chỉ là một cách gọi thôi, không phải sao?"

Tăng Vĩ giống như là một người nói nhiều, nói không ngừng.

Thân phận của anh ta rõ ràng không phải là bí mật gì bên trong cái giới này. Cho nên, sau khi nghe vị Lục tiên sinh này hỏi họ tên của mình, Tăng Vĩ liền đoán được không ít chuyện. Đây là một người vô cùng cẩn thận, không muốn bộc lộ ra chút nào.

"Anh Tằng." Lục Bình cười nói.

"Tôi biết gần đây có một quán trà không tệ lắm, tôi mang anh qua đó." Tăng Vĩ thân mật vỗ vỗ lưng Lục Bình, cười ha hả nói.

Nếu như trực tiếp đưa tin tức của Lục tiên sinh cho Tống Tử Văn thì Tăng Vĩ sẽ không thể hoàn toàn tối đa hóa lợi ích. Anh ta còn muốn bắt được càng nhiều xúc tu phía sau lưng đối phương hơn nữa.

Làm trong cái ngành này, phải đặt đầu ở trên thắt lưng quần.

"Tống công tử, dù gấp cũng sẽ không gấp vào hôm nay." Tăng Vĩ thì thầm ở đáy lòng.

"Đồng nghiệp?"

Lục Bình đi xuyên qua đám người trong giờ cao điểm buổi tối, anh không ngừng nhớ tới hai chữ này. Anh cảm nhận được bàn tay ở sau lưng, mở mắt ra nhìn về phía thân ảnh đen tối trước mặt. Anh biết rõ, nếu như lúc này mình mà sợ hãi hô to, cầu cứu người qua đường bốn phía thì anh nhất định sẽ có thể sống sót trở về.

Nhưng… Anh không thể nào làm như thế, thân phận hiện tại của anh là thương nhân tình báo thần bí!

"Không có việc gì. Người ngồi ở vị trí càng cao càng không dễ đánh mất lý trí. Nếu như đối phương dám đến tìm mình như vậy, nhất định là muốn biết được càng nhiều thứ hơn từ chỗ của bản thân."

"Mình chắc là đang còn tác dụng đối với đối phương."

Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.

Gần lối vào của ga tàu điện ngầm quả thật có một quán trà yên tĩnh giữa dòng người nhộn nhịp. Lục Bình và Tăng Vĩ đi ở phía trên hành lang, phía trước là nhân viên phục vụ trên người mặc sườn xám, lộ ra đôi chân ngọc thon dài.

Không lâu sau, bọn họ được dẫn tới trong một gian phòng riêng.

Cửa phòng bị đóng lại.

"Lục tiên sinh thích uống trà gì? Tùy ý gọi, tối nay tôi trả tiền."

Tăng Vĩ vừa cởi áo khoác xuống vừa đi vào trong phòng. Anh ta vô cùng chắc chắn rằng, người đồng nghiệp này của mình nhất định cũng là một lão hồ ly giống mình.

Lục Bình cũng treo áo khoác lên.

Khi đặt túi công văn trong tay xuống, khóe mắt anh liếc thấy bóng lưng của người đàn ông trung niên ở trong gương. Anh đưa tay sờ vào phía trong túi, luồn qua tầng tầng lớp lớp, chạm vào một thanh kim loại lạnh lẽo.

Bàn tay đột nhiên siết chặt…

[ Phanh ——]

Nhắm vào bóng lưng Tăng Vĩ, bóp cò không chút do dự!

Thương nhân tình báo chân chính sẽ cần logic. Nhưng Lục Bình chỉ là một tên giả mạo, chỉ là một món hàng nhập khẩu song song mà thôi!

⚝ ✽ ⚝

Viên đạn mạnh mẽ bắn ra!

[ Phanh ——! ]

[ Phanh ——! ]

Lục Bình điên cuồng bóp cò.

Trong tầm mắt của anh, người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé đang điên cuồng vặn vẹo thân thể để né tránh! Anh ta đã thành công, nhưng ngay sau đó lại có hàng loạt viên đạn bắn về!

Trong gian phòng, khoảng cách giữa hai người chỉ có 5m. Cho dù là quyền sư truyền võ bình thường nếu như bất cẩn thì cũng khó có thể tránh thoát. Mấy viên đạn bắn vào lưng Tăng Vĩ, có lẽ anh ta đã mặc áo chống đạn hay gì đó. Tăng Vĩ rên lên một tiếng, sau đó ngã xuống trước bàn trà; lại là một viên đạn bắn tới, ghim vào xương bả vai của anh ta rồi xuyên về phía trước, máu thịt bắn tung tóe rơi xuống bàn trà và sàn nhà!

Tim đập như trống bỏi.

Vào lúc này, trong đầu anh hoàn toàn không có sự sợ hãi, chỉ bị một ý niệm chiếm cứ. [ Giết chết hắn ——]. Trong ánh mắt trắng đen rõ ràng, anh nhìn thấy người đàn ông trung niên đang cố gắng né tránh.

Trong lòng anh chợt cảm thấy nóng nảy, đi về phía trước mấy bước.

Súng đã được lắp giảm thanh, những viên đạn bắn ra như mưa, cuối cùng một viên đạn xuyên qua phần gáy của Tăng Vĩ. Không biết là đã bắn trúng vị trí nào, đối phương trợn to hai mắt, cố gắng giãy dụa cổ, nhưng mới chỉ hơi xoay một chút, đầu không chịu khống chế mà gục xuống, kéo theo phần da cổ.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ phần cổ.

Tăng Vĩ giãy giụa, một lát sau, ánh sáng trong mắt dần dần biến mất. Cho dù đến lúc chết đi, anh ta vẫn không thể hiểu được logic của vị Lục tiên sinh này, dưới tình huống chưa có bất kỳ sự tiếp xúc nào mà đã giết người!

Anh ta không muốn tìm hiểu về mình?

Anh ta không muốn liên hợp với mạng lưới tình báo phía sau lưng mình để cùng nhau tung hoành?!

Vì sao?!

Rốt cuộc là vì sao?

Logic của tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn đúng là tàn khốc, nhưng cũng tuyệt đối lý tính! Sẽ không đột nhiên vạch mặt khi không có xung đột logic và lợi ích, tùy ý giết chóc và nghiền ép thì sẽ không thể đi được lâu dài!

Còn có, kỹ thuật bắn súng của vị Lục tiên sinh này… dường như có chút kém?

Vô số nghi hoặc thoáng qua như cưỡi ngựa xem hoa, mọi suy nghĩ của thương nhân tình báo trà trộn vào trong Trung Hải 10 năm đã hoàn toàn dừng lại. Anh ta dựa vào bàn trà, nghiêng cổ, máu chảy xuống từ trên người nhuộm đỏ sàn nhà…

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Trên trán Lục Bình đầy mồ hôi.

Lục Bình trợn to hai mắt, anh lớn tiếng thở hổn hển, hai tay cầm súng vẫn đang nhắm về phía người đàn ông trung niên. Lúc này, tay anh rốt cuộc cũng không khống chế nổi mà run rẩy, biên độ càng lớn càng lớn. Chợt chỉ nghe [ Lạch cạch…] một tiếng, khẩu súng P226 gắn thêm ống hãm thanh rơi xuống ở bên chân.

Sắc mặt anh hơi trắng bệch, đôi môi đang run run.

"Mình…"

"Mình giết người."

"Mình giết người rồi!"

Tim Lục Bình đập rất nhanh. Anh đang vô cùng sợ hãi… Anh nhìn chằm chằm về phía sàn nhà, màu máu đỏ tươi chảy xuống, thân thể còn có chút co giật nhẹ.

"Ọe ——!"

Cảm giác nôn mửa khó có thể áp chế đột nhiên tuôn trào từ trong dạ dày.

Lục Bình vội vàng che miệng. Anh lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh trong phòng riêng, tay vừa mới chống lên bồn rửa tay đã không thể nhịn được nữa.

[Ọe ——], toàn bộ axit trong dạ dày gần như đều bị nôn ra ngoài. Lục Bình đã không thể nhớ lần thứ nhất mình nôn mửa như vậy là lúc nào nữa, có lẽ là khi còn nhỏ mắc bệnh dạ dày.

Đầu óc cảm thấy choáng váng.

Một lúc sau.

Sau khi không thể nôn ra được gì nữa, Lục Bình thở hổn hển, cảm giác đã khá hơn nhiều. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bản thân mình trong gương. Sắc mặt trắng bệch, áo sơ mi đã thấm ướt mồ hôi…

Đúng lúc này, cửa phòng trà đột nhiên bị gõ vang.

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]

"Tiên sinh, tôi tới để gọi món.” Nữ phục vụ mặc sườn xám lúc nãy dịu dàng nói qua cánh cửa.

Thân thể Lục Bình cứng ngắc, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng.

Yết hầu khẽ động, dùng sức nuốt nước miếng một cái.

"Lát nữa đi."

"Tôi và Tăng tiên sinh nói chuyện thêm một chút đã."

Hai tay Lục Bình vỗ vỗ gương mặt. Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở trước ghế sofa, trầm giọng đáp: "Có gì cần thì tôi sẽ gọi.”

"Được, thưa tiên sinh."

Phía sau cửa, truyền đến giọng nói.

Lục Bình đợi một lúc, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi về phía trước rồi khoá cửa lại. Anh dựa sát vào cánh cửa, tay còn đang run rẩy, một bàn tay khác đang cố gắng đè bàn tay đang run rẩy kia lại. Lục Bình hiểu rõ, mình nhất định phải làm chút gì đó, thay vì lãng phí thời gian trong nỗi sợ hãi vô nghĩa này. Nhất định phải tiến về phía trước, nhất định phải tiến về phía trước! Nói xong, anh sờ tay lên người một cái… Sau đó, đi nhanh đến trước giá áo, móc điện thoại ra.

Đầu ngón tay đụng vào bàn phím.

Lục Bình có thể thấy rõ đầu ngón tay của mình vẫn còn đang run rẩy.

[ Tút ——]

Điện thoại reo lên.

Chỉ qua hai tiếng, giọng nói cung kính của Đinh Thanh đã vang lên ở bên tai. Nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn này, trong lòng Lục Bình cuối cùng cũng ổn định hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút muốn khóc. Đủ loại ý nghĩ thoáng qua, Lục Bình thu liễm cảm xúc, dùng một giọng nói hòa nhã nói:

"Tôi vừa xử lý một người trong quán trà Thanh Phong."

"Anh qua đây dọn dẹp một chút."

"Ừm."

"Tôi sẽ qua ngay."

Đinh Thanh thoáng sửng sốt, lập tức đáp lại. Anh vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại đã bị cúp.

⚝ ✽ ⚝

"Mình biết."

"Mình biết rõ."

"Người họ Tăng này là một thương nhân tình báo thật sự. Nếu như mình tiến hành giao lưu với anh ta thì nhất định sẽ bại lộ. Đối phương có thể dễ dàng dò ra phạm vi liên quan tới mình."

[ Ừng ực ——] Lục Bình nuốt nước miếng một cái.

"Chỉ khi bước vào trong phòng riêng và đứng ở khoảng cách gần thì mình mới có cơ hội để giết chết đối phương! Nắm chắc cơ hội này! Nhất định phải nắm lấy cơ hội này!"

Cúp điện thoại, Lục Bình nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên, suy nghĩ một chút rồi lại thả vào bên trong túi. Chỉ khi cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng của nó thì mới có thể có được một chút cảm giác an toàn.

Trong đầu suy nghĩ đến cái gì đó, anh bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Nhấn van xả nước.

Nước ấm không ngừng chảy ra, Lục Bình không ngừng xả sạch đống vết tích nôn mửa vừa nãy của mình. Anh xé khăn giấy, lau chùi sạch sẽ những phần dư thừa!

Làm xong tất cả những chuyện này, anh xé nát giấy lau, tách ra rồi ném vào trong bồn cầu, sau đó liên tục nhấn nút xả nước…

[ Ầm ầm ——]

Những mảnh giấy bị cuốn vào trong vòng xoáy sau đó biến mất.

"Hô!"

Giày da dưới chân nhiễm vài phần máu đỏ tươi.

Lục Bình nhìn về phía thi thể cách đó một bước, hít thở sâu.

"Ài!"

"Tổng cộng bắn ra 7 phát đạn."

Lục Bình quan sát xung quanh, cảnh tượng vô cùng bừa bãi. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, thở dài một cái. Từ quỹ đạo của những viên đạn này chắc là có thể phân tích ra kỹ năng bắn súng của người, bắn.

"Không đúng."

“Có lẽ có thể là như vậy."

Mí mắt Lục Bình giật giật, mím môi. Trong đáy mắt, cảnh tượng kia lại hiện lên… Đó là cảnh tượng sau khi anh và Tăng Vĩ mở cửa tiến vào, anh vẫn cầm súng nhắm vào Tăng Vĩ, nhưng thay vào đó chính là anh không có sợ hãi hoảng loạn đến mức bắn loạn xạ. Mà là trên mặt mang theo ý cười đùa giỡn, giống như là mèo vờn chuột, cố ý bắn lệch viên đạn, nhìn Tăng Vĩ sợ hãi né tránh… Cuối cùng mới dùng một viên đạn bắn đứt xương cổ của đối phương.

"Đúng vậy!"

"Chính là như vậy!"

Lục Bình nắm chặt bàn tay.

Sau khi đưa ra quyết định, Lục Bình ngồi xổm xuống, dò tay ra…

"Hô!"

"Hô!"

Anh không ngừng nuốt nước miếng, đưa ngón trỏ tới trước mũi Tăng Vĩ… Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống bất ngờ có thể xảy ra, nếu như là vậy thì anh sẽ lập tức tránh đi.

"Thật sự đã chết rồi." Thân thể căng thẳng của Lục Bình dần buông lỏng.

Ánh mắt của anh dời đi chỗ khác, bàn tay không ngừng đến gần thi thể Tăng Vĩ. Anh muốn sờ một cái xem trên người Tăng Vĩ liệu có mang theo thứ gì quan trọng hay không. Nhưng mà, vào lúc tay sắp chạm vào thi thể thì Lục Bình chợt dừng động tác lại.

“Bỏ đi, chờ Đinh Thanh đến, để cho anh ta kiểm tra vậy." Lục Bình thì thầm tự nói.

Vài chục phút sau.

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]

Cửa phòng lại bị gõ vang.

"Tiên sinh."

Phía sau cửa, giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai Lục Bình.

Lục Bình vội vàng cầm một quyển sách ở trước bàn lên, đeo thêm cặp kính gọng vàng, tùy ý lật lật mấy tờ, ra vẻ lười biếng. Anh hơi dừng lại một chút, sau đó mới nhìn về trước cửa:

"Vào đi." Lục Bình đáp.

Cánh cửa phòng riêng đã được Lục Bình mở khóa trước khi Đinh Thanh đến.

Đinh Thanh đẩy cửa đi vào, đập vào đáy mắt chính là Lục tiên sinh đang bình tĩnh ôn hòa xem một quyển sách cổ, và một cỗ nằm dựa vào bạn trà bên cạnh Lục tiên sinh.

"Chuyện ở đây giao lại cho anh."

Lục Bình khép sách lại, đứng dậy. Anh ngáp một cái rồi nói. Dưới ánh mắt cung kính của người kia, anh đi về phía cửa phòng, mặc quần áo vào, xách túi công văn lên, lúc đang định đẩy cửa rời đi thì chợt quay đầu:

"Đúng rồi."

"Điều tra người anh ta một chút, sau đó đưa lại cho tôi."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình rời khỏi quán trà. Anh nhìn chăm chú về phía đường phố với ánh đèn neon rực rỡ, nắm chặt túi công văn trong tay, cảm thấy bản thân như được tái sinh.

"Thân phận nhân viên bình thường của mình sợ rằng không bao lâu nữa sẽ thực sự lộ ra ngoài ánh sáng."

Lục Bình nhìn khung cảnh trước mắt.

Màn đêm.

Trong quán trà.

Đinh Thanh bình tĩnh nhìn về phía thi thể bên chân, anh lấy một đôi găng tay ra từ trong ngực rồi đeo vào. Anh ngồi xổm xuống, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn chòng chọc một hồi. Anh tự tay nhấc đầu của người đàn ông trung niên kia lên, di chuyển trái phải một hồi, sau khi bỏ tay ra, cái đầu kia lại rũ xuống lần nữa.

Đây là một màn vô cùng đáng sợ, nhưng Đinh Thanh thậm chí còn không thèm chớp mắt. Anh quan sát vị trí sau ót của người đàn ông trung niên, nhận thấy có một đoạn đốt sống cổ chỉ được nối bằng làn da, viên đạn bắn gãy đốt sống cổ một cách chính xác. Hiện tại, lỗ thủng ở vị trí sau ót đang không ngừng có máu tươi tràn ra.

"Kỹ năng bắn súng của Lục tiên đúng là rất chuẩn."

Anh cảm khái một tiếng.

Đây mới là phát trí mạng, các phát súng ở mấy chỗ như xương bả vai, sau lưng… đều không thể phân biệt rõ ràng và tổn thương cũng không lớn. Ngược lại giống như… Đinh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía xung quanh. Những tay súng lão luyện có thể phán đoán quỹ đạo của viên đạn thông qua những mảnh kính vương vãi hoặc là độ xê dịch của bàn trà trong căn phòng.

"Chỗ đó." Đinh Thanh nhìn về phía trước cửa phòng.

Trong ánh mắt của anh hiện ra dáng vẻ của Lục tiên sinh. Khóe miệng của Lục tiên sinh khẽ giương lên, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, súng trong tay cố ý bắn ra, giống như là mèo vờn chuột… Có lẽ là đã chơi chán, một phát súng bắn đứt xương cột sống.

Tưởng tượng lại cảnh tượng vừa rồi, Đinh Thanh không tiếp tục kiểm tra nữa. Anh đứng lên, liếc nhìn hai tay. Găng tay màu đen đã bị máu tươi thấm ướt, đầu ngón tay xoa nhẹ mấy lần, có thể cảm nhận được xúc cảm sền sệt và trơn nhẵn của máu tươi.

Anh cau mày, tháo găng tay xuống, sau đó gọi tới một dãy số.

"Đinh gia!"

"Sao ngài lại tới quán trà nhỏ này…Ngài muốn uống trà gì? Ngài đến thật là đúng dịp, mấy ngày trước tôi có đến Hàng Thành, đúng lúc lấy được một chút hàng ngon."

Bên ngoài phòng trà.

Sảnh tiếp khách.

Ông chủ phúc hậu nhận được điện thoại thì trên trán lập tức chảy mồ hôi lạnh. Ông ta chạy đến trước mặt Đinh Thanh, trên gương mặt béo mập khó che giấu được sự sợ hãi và nịnh bợ. Ông ta khom người, nói liên tục.

"Tôi muốn dùng quán trà này của ông."

"Ngày mai ông lại phái người tới tiếp quản."

Đinh Thanh không có nói nhiều, chỉ trầm giọng nói.

"Nhưng mà…"

"Vậy cứ làm theo lời Đinh gia đi! Đinh gia dùng đến quán trà nhỏ này chính là đã cho tôi mặt mũi!"

Ông chủ quán trà vừa lộ ra vẻ chần chờ, nhưng lúc nhìn về phía Đinh Thanh thì trong lòng lại không khỏi run rẩy. Lời đến bên môi lập tức quay đầu 180°. Mấy người mở quán trà, kinh doanh nhà hàng, mở trung tâm mát-xa đều không dám đắc tội với phạm vi phía sau Đinh gia nhất.

⚝ ✽ ⚝

Tại một thị trấn ở vùng ngoại ô Trung Hải.

Trong một căn nhà cũ nát nhưng ấm cúng

"Mẹ!"

"Ba tối nay lại đi lái xe à?"

Một cậu bé đeo khăn quàng đỏ đang nằm ở trước bàn để làm bài tập. Cậu cắn cắn cây bút, đôi mắt tròn xoe đảo qua trái phải một vòng, thật giống như cái gì cũng tò mò, duy chỉ có quyển bài tập này là không thể thu hút được sự chú ý của cậu. Hai cái chân nhỏ không ngừng đung đưa ở trên ghế giống như là một cái xích đu.

Cậu bé giống như là nhớ ra cái gì đó, bỗng quay đầu, nhìn về phía người mẹ đang thêu thùa để kiếm thêm thu thập cho gia đình ở bên cạnh, vui vẻ gọi một tiếng, sau đó hỏi.

"Ừm!"

"Còn không phải là vì con, mấy ngày trước mẹ đi đón con có nói chuyện với giáo viên của con mấy câu. Giáo viên của con có nhắc nhở mẹ rằng nên chuẩn bị sớm cho việc học của con, nghĩ xem nên trở về quê hay là tiếp tục ở lại Trung Hải." Người phụ nữ dịu dàng và giản dị đáp.

"Mẹ có nói lại chuyện này với ba con. Ba con không có nói gì, nhưng sau hôm đó liền bắt đầu lái xe thêm giờ."

Nói đến đây, gương mặt của người phụ nữ càng ngày càng trở nên dịu dàng. Cô cảm thấy đau lòng thay cho chồng, nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn đối với cuộc sống hiện tại. Chồng của cô vẫn luôn như vậy, trong nhiều năm qua đối phương không thích nói nhiều nhưng lại âm thầm nỗ lực làm việc. Đối phương giống như là một tòa núi lớn chống đỡ hai mẹ con bọn họ.

"Ồ!" Cậu bé ồ một tiếng.

"Mẹ!"

"Cuối tuần, con muốn ba mẹ đưa con đi công viên giải trí chơi!"

Cậu bé nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nói ra. Ánh mắt cậu bé sáng ngời, tràn đầy sự mong đợi.

"Vậy thì con phải nghiêm túc học tập hơn."

"Mẹ đồng ý rồi sao?"

"Ừm, cũng ba con nghỉ ngơi một hai ngày đi, làm việc ngày đêm như vậy thì thân thể sao mà chịu được chứ."

"Hì hì! Mẹ thật tốt!"

⚝ ✽ ⚝

Thân thể đều tê cứng.

Lục Bình đi dọc theo con đường tấp nập, ánh đèn ấm áp của các cửa hàng ven đường chiếu vào trước mặt. Anh xuyên qua đám người náo nhiệt như một cái xác không hồn. Sau một hồi, gió lạnh ban đêm thổi qua, Lục Bình rùng mình một cái, mới tỉnh táo lại.

"Ài!" Lục Bình thở dài.

Anh lấm lét nhìn quanh trái phải, sau đó xách túi công văn đi về phía ga tàu điện ngầm. Kế hoạch ban đầu là tối nay sẽ bắt đầu ra tay với Chu Tải Ngôn- người lãnh đạo của trung tâm y tế Thụy Tân. Nhưng bây giờ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bất kể là thời gian hay là trạng thái bản thân đều không thích hợp tiếp tục tiến hành được nữa.

Lúc này vẫn là giờ cao điểm của buổi tối, Lục Bình chen vào trong tàu điện. Anh ngửi thấy đủ loại mùi hỗn tạp bên trong khoang tàu, tâm lý vặn vẹo rốt cuộc cũng được buông lỏng…

"Ban đầu thì mình chỉ muốn kiếm tiền! Kiếm đủ tiền! Sau đó nắm giữ người phụ nữ đẹp nhất!"

"Nhưng mà bây giờ, mình thậm chí còn giết người."

Suy nghĩ của Lục Bình trở nên hỗn loạn.

Anh lúc trước đọc tiểu thuyết, nhìn thấy nhân vật chính trong truyện đô thị một phút trước vẫn chỉ là một học sinh bình thường, một phút sau thức tỉnh dị năng liền tay nhuộm máu tươi, giết người như ngóe. Hiện tại Lục Bình đã hiểu rõ, những lời văn kia đều chỉ là những lời vô nghĩa. Lần đầu thấy máu, gánh nặng vào áp lực trong lòng thực sự rất nặng nề.

"Không rõ sau khi người được gọi là anh Tăng kia chết sẽ mang tới ảnh hưởng gì."

Lục Bình đứng ở trong đoàn tàu, chen chúc giữa đám nhân viên văn phòng bình thường, trong lòng đã không còn cảm thấy sợ hãi như vậy nữa.

Anh bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện.

Từ khi anh giả bộ làm thương nhân tình báo cho đến nay, chỉ tiếp xúc với khách hàng mục tiêu. Mà anh có thể xác định được rằng những khách hàng này tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận thực sự của mình.

Nhưng bây giờ vẫn bị sờ đến cửa.

"Đồng nghiệp? Đây là phạm vi mũi đao liếm máu, dựa theo logic này, người được gọi là anh Tăng kia nhất định là người đứng sau cái chết bất ngờ!"

Ý nghĩ như vậy tuôn trào, mí mắt Lục Bình không ngừng giật giật… Hiện tại, anh đâm vào lỗ thủng, lâm vào trong vòng xoáy càng ngày càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt.

"Liều mạng." Lục Bình siết chặt túi công văn.

Ngày mai, anh dự định sẽ bắt tay vào tiếp xúc với phó viện trưởng của trung tâm y tế Thụy Tân- Chu Nhĩ Vi.

⚝ ✽ ⚝

[ Ong ong ——]

Đúng lúc này, điện thoại di động trong ngực rung lên.

[ Anh Bình! Em đã về đến nhà! Em nghe lời anh, vừa xuống khỏi tàu điện ngầm liền chạy tới trước lối vào và thuê một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp về nhà! Không có đi lung tung… Hì hì, em có phải là rất ngoan hay không! ]

[ Bóp eo, sắp không chịu nổi nữa rồi. jpg]

[ Anh Bình, anh đã về đến nhà chưa? ]

Từng dòng tin nhắn không ngừng hiện lên.

Lục Bình dựa vào buồng xe, đọc tin nhắn, gương mặt trở nên ôn hòa, mang theo chút ý cười. Anh đang chuẩn bị nhắn lại thì đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình dắt bạn gái bị người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé kai bắt gặp. Anh mím môi một cái. Tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lý là sẽ có một ngày này, nhưng khi nó thật sự đến thì trong lòng vẫn không tránh khỏi sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.

[Bảo bối! ]

[ Anh còn một trạm nữa mới đến nơi. ]

[ Em đi tắm trước đi, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe, anh cũng sắp đến rồi. ]

Lục Bình, nhắn lại.

Sau khi cất điện thoại di động, Lục Bình dần thu liễm cảm xúc, gương mặt không chút biểu cảm… Ánh mắt phía sau mắt kính đang không ngừng biến hóa, liên tục xây dựng tâm lý cho mình. Mà cảnh tượng được xây dựng chính là… Bạn gái Trương Oánh Oánh, bạn tốt Cố Đại Thạch vì mình mà chết!

Người ta vẫn thường nói là, sống mà hướng về cái chết!

Đến mức độ như Lục Bình, anh chỉ có thể xây dựng được chút tâm lý như này thì mới có thể cho mình, cho người bình thường như Trương Oánh Oánh, Cố Đại Thạch cơ hội sống sót lớn nhất!

Chạy!

Chạy nhanh hơn chút nữa!

Hôm sau.

Trời tối, sau khi tan làm.

"Làm phiền bác tài rồi."

Trên gương mặt L