Chương 257 - Thất Bại!
Phương thức nhìn có chút quen thuộc. Cho nên, là vị Tống công tử của Tống gia Lĩnh Nam phái người tới sao?"
Trái tim đập một cách điên cuồng. Thậm chí, Lục Bình đều cảm thấy tối nay mình sợ rằng khó tránh khỏi tai kiếp. Sau khi nghĩ kỹ những chuyện này, anh vậy mà lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bất kể như thế nào, chỉ cần không thật sự chết đi thì cục diện này cũng sẽ mãi tiếp tục mà thôi. Lục Bình chỉnh lại cặp kính gọng vàng do bị rung lắc, nhìn chăm chú về phía sau, trầm giọng nói ra.
"Đi!"
Đinh Thanh bắt lấy thời cơ, đột nhiên đẩy cánh cửa đã bị bắn đầy lỗ ra, vừa đẩy ra, mấy viên đạn liền bắn ra.
Tuy rằng phương xa đang giao đấu, nhưng vẫn có tay súng chú ý tới tình huống bên này.
Kèm theo động tác này, thủ hạ của Đinh Thanh bắt đầu liều mạng, tranh thủ thời gian cho mấy người Đinh gia chạy trốn… Lục Bình dựa bên cạnh xe, chạy về phía tầng hai của nhà để xe, bên cạnh anh, Đinh Thanh đang cõng theo Tiết Hoa Thanh đang chảy máu.
Bọn họ vừa mới đi được chưa đến mấy bước, bầu không khí gần như hít thở không thông lại bị phá vỡ…
"Đến rồi!"
Người tới cũng mặc quần đen áo đen.
Trước cửa nhà để xe, sư phụ Lý tinh thông Bát Cực Quyền và Phách Quải Quyền hung hãn xông vào. Anh ta bắt lấy vị sư phụ Hình Ý Quyền Kia của Tống Tử Văn, hai người không ngừng giao thủ giữa từng chiếc xe khác nhau!
Bên trong không khí không ngừng vang lên từng tiếng xé gió!
Bát Cực Quyền cương mãnh, thường phải luyện thốn kình! Chú trọng vào những sự thay đổi trong chiến đấu, nhanh như chớp chiếm đoạt tiên cơ, cưỡng ép mở ra cánh cửa của đối phương, sau đó tung ra các đòn tấn công ngắn…
Mà Hình Ý Quyền thì lại là toàn thân vận sức chờ phát động, hư thực kết hợp, trầm ổn hùng hậu…
Thời khắc vạn cân treo sợi tóc…
Sư phụ Lý bắt được một sơ hở, bàn tay xoay chuyển, sau đó phát lực, lúc người của Tống Tử Văn vung quyền xuống thì toàn bộ cánh tay phải lập tức bị kéo xuống, máu thịt chảy xuống như mưa.
Vào lúc cánh tay bị kéo lại, vị quyền sư kia đã quả quyết đánh gãy cánh tay! Mặt đất dưới chân vỡ vụn, thân thể ngã về phía sau. Đối phương lắc mình mấy cái, sau đó chạy ra khỏi nhà để xe, chỉ để lại một vũng máu trên mặt đất.
Sư phụ Lý quay đầu nhìn về phía những tay súng còn lại trong nhà để xe, cùng với sự phối hợp của hỏa lực, những người kia lập tức bị chém nát giống như chém rau dưa.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
"Ừm."
"Vị sư phụ Lý này… chắc là ngài cũng đã biết từ lâu rồi…"
Đinh Thanh thở ra một hơi. Cho dù là anh cũng khó tránh khỏi việc cảm thấy may mắn vì có thể sống sót sau tai nạn.
Anh liếm liếm đôi môi khô nứt, nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh, nói với vẻ thán phục.
Vị sư phụ Lý này lúc tuổi còn trẻ từng đánh Hắc Quyền ở nước ngoài. Nhưng bây giờ xem ra sợ rằng tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
Khó trách! Khó trách Lục tiên sinh muốn cấp cho sư phụ Lý 100 triệu hàng năm. Nếu như chỉ là quyền sư bình thường thì hoàn toàn không đáng cái giá này!
?
Tôi biết cái gì?
Lục Bình hơi nghi hoặc, chỉ lộ ra nụ cười ôn hòa theo thói quen, không có đáp lại.
"Hô!"
Người đàn ông trung niên áo đen chạy ra khỏi nhà để xe, đối diện chính là đường phố phồn hoa với ánh đèn đỏ rực.
Anh ta rõ ràng đã bị nội thương, vừa thở dốc thì hàng loạt mùi máu tanh đã xộc ra từ trong cổ họng. Xung quanh, dòng người đông đúc lập tức bị dáng vẻ này của vị quyền sư hù dọa. Bọn họ không ngừng phát ra tiếng hét hoảng sợ chói tai, giống như là bầy gà gặp động vật ăn thịt, điên cuồng rút lui về phía sau.
Trong mắt của người đàn ông trung niên áo đen lộ ra vẻ dữ tợn, nghiêng đầu nhìn lại mấy lần, sau đó rẽ vào một giao lộ khác.
Vị trí cánh tay là kinh khủng nhất, bị xé rách cả gốc, máu thịt lồi ra vô cùng dữ tợn, xương cốt lởm chởm… Không lâu sau, người đàn ông trung niên áo đen chạy vào trong đường hầm, dựa vào bên tường. Lúc này, anh ta mới dám buông lỏng lại, tháo mũ bảo hiểm xuống, thuận tay ném nó vào trong thùng rác ở bên cạnh.
Trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt.
"A lô."
"Tống công tử, thất bại!"
Anh ta bấm điện thoại, giọng nói khàn khàn vang lên: "Đối phương cũng có quyền sư, tinh thông Bát Cực và Phách Quải, biết cách nắm bắt sống chết, không phải là người khổ hạnh tu luyện mà là từng lăn lộn trên chiến trường."
"Thực lực ở trên tôi, Minh Kình hậu kỳ, chiến lực đặc công cấp A+."
"Tôi biết rồi."
"Anh ở yên tại chỗ, tôi phái người đến đón anh."
Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Điện thoại bị cúp, tại trung tâm tài chính CBD của Lục Gia Chủy, Trung Hải, vẻ mặt của thanh niên anh tuấn bình tĩnh, anh ta đứng lên đi tới trước cửa sổ, đối diện là bến Thượng Hải phồn hoa nhất, phương xa đèn là thành phố được ánh đèn neon rực rỡ bao phủ… Khát vọng quyền lợi mênh mông khiến cho người thanh niên điên cuồng!
Thư ký trẻ tuổi cúi đầu đứng ở trong góc. Cô thậm chí là còn không dám thở mạnh. Giữa dư quang của ánh mắt, cô trông thấy thanh niên ác ma khoác lên mình lớp da người anh tuấn kia khẽ nâng cằm, chậm rãi vặn vặn cổ…
Đúng lúc này, tầm mắt của Tống Tử Văn nhìn thẳng vào ánh mắt của thư ký thông qua cửa sổ sát đất trong suốt.