← Quay lại trang sách

Chương 258 - Sức Mạnh Của Lục Bình!

Đưa lão Tiết đi bệnh viện."

Tim Lục Bình đang đập rất nhanh. Chuyện này nhìn như rất dài, nhưng trên thực tế từ đầu đến cuối chỉ kéo dài có mấy phút mà thôi, giống như cách thức… Cảm xúc dâng trào khi đối mặt với sự sống và cái chết, mồ hôi không ngừng bài tiết, thậm chí khiến cho Lục Bình cảm thấy cơn sốt ban ngày của mình đều đã khỏi hẳn. Đầu vốn dĩ còn có chút đau nhức, hiện tại lại cực kỳ thanh tỉnh.

Sau khi bình tĩnh lại, anh nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh đang cõng Tiết Hoa Thanh, trầm giọng nói ra.

"Còn nữa, kiểm kê thương vong. Tất cả những người có thương vong đều sẽ nhận được đãi ngộ gấp đôi." Anh tiếp tục nói.

"Vâng!" Vẻ mặt Đinh Thanh nghiêm túc, đáp một tiếng.

Lục Bình thu hồi ánh mắt, rảo bước đi về phía trung tâm của khu vực giao chiến trong nhà để xe. Bước đi của anh không nhanh, mỗi khi bước ra một bước đều phải không ngừng tiến hành xây dựng tâm lý cho bản thân. Vừa rồi còn không cảm giác được gì, hiện tại cảm giác đau đớn trên tay trái bắt đầu trở nên rõ rệt. Phía trên mu bàn tay hiện tại vẫn đang bị mảnh kính dính chặt, nhưng cũng may là không cắt đến mạch máu hay gì cả, không có vấn đề gì quá lớn.

"Hít…"

Tại chiến trường trong nhà để xe, cảnh tượng chấn động lòng người đập vào mi mắt.

Thịt vụn, máu tươi và tử vong đều đang ở khoảng cách gần!

Lục Bình bước ra một bước, đứng ở trước vũng máu…

"Tống Tử Văn! Tống Tử Văn đáng chết!" Lục Bình cảm thấy sợ hãi và tức giận trước nay chưa từng có.

"Lục tiên sinh."

Sư phụ Lý có vẻ ngoài hung hãn đi đến bên cạnh, gọi một tiếng. Anh đã thu lại khí thế liều mạng như sấm sét lúc nãy, cả người bất như núi.

"Chuyện tối nay đã làm phiền sư phụ Lý rồi." Lục Bình chắp tay cười nói.

"Đều là chuyện nên làm, nhận lộc của người thì phải hết lòng làm việc vì người."

Sư phụ Lý gãi đầu một cái, giữa nụ cười hiện lên mấy phần thật thà: "Người chạy trốn ban nãy hẳn là cao thủ Hình Ý Quyền của Lĩnh Nam, còn có một số cao thủ Lão Hồng Quyền."

Dừng lại chốc lát, anh lại bổ sung:

"Không phải là một người tầm thường."

Người quyền sư trung niên này nhìn qua thì đúng là có chút thật thà. Nhưng trên thực tế, anh ta đã chạy tới đây vào lúc đám tay súng của Tống Tử Văn xông vào hầm để xe. Anh ta không vội ra tay mà quan sát một trận trước, sau khi nhìn thấy thế cục nguy hiểm thì mới ra tay, làm chúa cứu thế.

Lục Bình thầm học thuộc mấy thuật ngữ ở trong lời nói của sư phụ Lý, hạ quyết tâm sau khi trở sẽ tra Baidu một hồi. Anh áp những suy nghĩ này xuống, mỉm cười đáp lời đối phương.

Không lâu sau, Đinh Thanh đã phân phó xong mọi chuyện sau đó đi tới.

"Sư phụ Lý."

"Chúng ta lên trên tầng rồi hãy nói nói."

Đinh Thanh liếc qua cảnh tượng kinh khủng ở trong bãi đỗ xe mà không thèm chớp mắt. Anh vốn là người bò ra từ trong sống chết, chiến trận như vậy chẳng là gì đối với anh cả. Sau đó, anh trầm giọng nói.

Đám người tiến vào trong thang máy.

Lục Bình đứng ở phía trước, Đinh Thanh và sư phụ Lý một trái một phải đứng ở bên cạnh anh. Cảm nhận được thang máy đang đi lên, vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, trước mắt hiện ra những chuyện xảy ra trong 24 giờ gần đây của mình.

Những chuyện kia cho dù như thế nào cũng không nên xảy ra ở trên người của một nhân viên bình thường.

"Ài!"

"Lúc mới bắt đầu, mình quả thật có chút không thể chịu đựng thêm cuộc sống bình thường, chết lặng và buồn tẻ này nữa. Muốn theo đuổi sự kích thích! Theo đuổi phụ nữ, tài phú và quyền lợi! Thậm chí, mình còn chuẩn bị tâm lý cho việc tìm đường sống trong cái chết, nhảy múa ở trên mũi đao!"

"Nhưng mà…"

"Nhưng mà… những chuyện này cũng quá kích thích rồi."

Lục Bình hàn một tấm mặt nạ ở bên ngoài, đáy lòng thì thở dài thở ngắn.

Tầng hai quán trà.

Ba người đi vào trong quán trà, phòng riêng khói trà mờ mịt, một mỹ nhân cổ điển mặc sườn xám chậm rãi lộ ra đôi chân ngọc ở phía sau màn che, làn váy được nâng dần theo phần hông, da thịt trắng như tuyết dần dần lộ ra…

Vừa bước vào, quyền sư Lý đã nhìn chằm chằm một màn này với ánh mắt sáng rực. Anh ta không ngừng mím miệng mới có thể thả lỏng đôi bàn tay có thể làm vỡ đá kia, cố gắng kiềm chế.

"Chờ biểu diễn xong, sẽ bảo bọn họ xoa bóp cho sư phụ Lý."

Lục Bình và Đinh Thanh nhìn nhau, cười nói.

"Khách sáo! Khách sáo rồi!"

Nụ cười trên mặt sư phụ Lý trở nên rực rỡ, vừa chào hỏi không đến hai câu đã lập tức đáp lại: "Vậy cứ như thế đi!"

"Lục tiên sinh, tôi gọi bác sĩ qua đây băng bó cho ngài một chút."

Trà rót đầy.

Người bắt đầu nhảy múa.

Tiếng nhạc sôi động vang vọng khắp căn phòng. Sư phụ Lý dựa vào, nhìn chằm chằm vào vũ cơ không chớp mắt, bàn tay còn không ngừng đánh theo nhịp.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Đinh Thanh mở cửa, rất nhanh liền trở lại bên cạnh Lục Bình, nhẹ giọng nói.

"Ừm." Lục Bình, đáp một tiếng.

Tay trái của anh đã đau đến tê dại, nếu không xử lý, anh sẽ sau đó sẽ bị nhiễm trùng.