Chương 259 - Một Anh Hùng
Nữ bác sĩ trẻ tuổi rõ ràng là có chút sợ hãi. Cô thậm chí là không dám ngẩng đầu lên, giống như là rất sợ trông thấy dáng vẻ của Lục Bình. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Lục Bình, sau khi khử trùng xong, cô cẩn thận cầm nhíp gắp từng mảnh kính vụn ra từ trong máu thịt.
Lục Bình đau đến mức sống lưng lại bắt đầu chảy mồ hôi, nhưng trên mặt lại miễn cưỡng duy trì lớp mặt nạ bình tĩnh.
"Hô!"
Sau khi băng bó xong, anh cũng dần thả lỏng hơn.
Trong phòng trà, bầu không khí không ngừng bay lên… Khi các mỹ nhân cổ điển đi ra từ sau màn che, bao vây quanh người sư phụ Lý thì vị quyền sư này không khỏi híp mắt lại.
Những cuộc đối thoại lác đác vang lên.
⚝ ✽ ⚝
"Trong giới truyền võ chúng tôi dùng kình lực để phân chia! Người Minh Kình thì phải luyện tập theo quy tắc và không hề dễ dàng. Chuyển động của thân thể phải thuận theo mà không thể bất thường, tay chân lên xuống phải chỉnh tề mà không thể tán loạn."
"Người Ám Kình, trong quyền có nhu kình, giết người trong vô hình."
"Người Hóa Kình, chính là tông sư. Luyện Ám Kình đến cảnh giới chí nhu chí thuận, sức mạnh có thể chạm tới răng, đầu lưỡi, móng tay, lông tóc, Ám Kình trải rộng toàn thân. Có thể làm được đến mức một sợi lông cũng không thể thêm, trùng nhặng không thể rơi xuống."
Đinh Thanh tò mò hỏi.
Sư phụ Lý không ngừng vung tay, giọng nói vang vọng khắp phòng trà.
Nhưng thứ này vốn không phải là bí mật gì. Tâm tình của anh ta đang say sưa, hơi hé mắt, giảm thấp chút âm lượng rồi lại nói: "Đương nhiên, những kiến thức này cũng có sự khác biệt trong giới truyền võ."
"Lúc tôi đánh quyền ở nước ngoài, còn nghe nói qua một loạt cấp bậc khác. Bất kể là quyền thuật, hoặc là Muay Thái, Nhu Thuật… đều theo đuổi hai thứ. Một là lực bộc phát, hai là lực phản ứng. Sự bộc phát cực hạn của thân thể cộng với sự phản ứng cực hạn của con người chính là người mạnh nhất!"
Trong những lời này của sư phụ Lý hình như có ẩn chứa những bí mật.
Lục Bình nâng chén trà lên, trên mặt tươi cười, động tác nhấp trà hơi dừng lại, ngưng thần lắng nghe.
"Mà ở nước ngoài có sở nghiên cứu, căn cứ vào lực bộc phát và lực phản ứng, tiến hành phân chia cấp bậc đối với những người đạt đến cực hạn của hai chỉ tiêu trên, chiến lực đặc công cấp A, chiến lực đặc công cấp AA, và chiến lực đặc công cấp AAA!"
"Tôi cũng không rõ số liệu cụ thể. Không biết Lục tiên sinh có biết rõ không?"
Sư phụ Lý chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Lục Bình.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình im lặng.
"Tôi đi xuống hút điếu thuốc.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Hai mẹ con các người muốn đi vệ sinh thì nhanh đi đi, phía sau sẽ không dừng xe nữa đâu."
Ban đêm.
Chiếc xe Passat màu đen lái ra khỏi đường cao tốc Trung Hải, đậu ở gần trạm xăng của đường cao tốc. Một người đàn ông trung niên đội lưỡi trai, mặc áo khoác da màu đen, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch kéo phanh tay, ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai mẹ con trong kính chiếu, trầm giọng nói.
Nói xong, không chờ hai người đáp lời đã đẩy cửa đi ra ngoài. Anh ta dựa vào bên cạnh đèn đường, miệng ngậm điếu thuốc. Hai tay sờ ở trong túi, lại đưa về phía trong ngực, một hồi lâu mới móc ra một cái bật lửa từ trong túi quần.
[ Phốc xì —— phốc xì ——]
Anh ta hít sâu một hơi, khói trắng phun ra từ trong lỗ mũi.
"Mẹ."
"Con muốn về nhà… Hôm nay con đã không đi học, không đi nữa chắc chắn sẽ không theo kịp các bạn."
Bên trong buồng xe, bé trai nằm ở trong ngực người mẹ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Cậu bé không dám khóc lên, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nói.
"Huy Nhi ngoan, mẹ cũng muốn trở về nhà." Người phụ nữ trung niên giản dị bình thường vỗ vỗ lưng con trai.
Cô không ngừng trấn an: "Bên phía cô giáo không cần lo lắng. Mẹ đã gọi điện xin nghỉ với cô Chu rồi, chờ chúng ta về nhà lại đến nhà cô giáo học bù lại những buổi đã nghỉ! Đến lúc đó, con sẽ học được càng nhiều hơn so với lúc trước!"
"Hửm?"
"Ba đâu? Cả ngày hôm nay cũng không thấy ba! Con nhớ ba rồi…”
Bé trai kháu khỉnh bụ bẫm hỏi.
Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên lập tức trở nên sững sờ, mím môi, bên trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Cô còn không biết là đã xảy ra chuyện gì liền bị một người đàn ông tự xưng là bạn của chồng mang đi. Có bằng chứng, có ủy thác, chỉ là có chút không rõ vì sao. Cô đã gọi cho chồng vô số lần rồi nhưng mà không có ai nghe máy cả. Dọc theo con đường này, trong lòng của cô càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, có chút bối rối, nhưng mà vẫn phải cố gắng gượng ở trước mặt con trai.
Người đàn ông trung niên bên ngoài xe hút xong điếu thuốc, sau đó đi vào phòng vệ sinh rồi trở lại trong xe.
Xe một đường chạy về phía Tây.
Rất lâu sau, bé trai ngủ thiếp đi trong lòng người mẹ. Người phụ nữ trung niên nhìn về phía kính chiếu hậu, đôi môi giương lên mấy lần muốn nói chuyện. Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy:
"Chồng của tôi rốt cuộc đã có chuyện gì?"
"Van xin anh."
"Hãy nói thật với tôi!"
Người đàn ông trung niên nhìn thẳng vào ánh mắt của người phụ nữ, giọng nói khàn khàn vang lên:
"Anh Tằng là một anh hùng."