Chương 260 - Hạ Màn - Chi Tiết Về Lục Bình!
Anh ấy luôn là nội ứng ưu tú nhất và giàu kinh nghiệm nhất trong đội ngũ của chúng tôi, anh Tằng đã dấn thân vào một vụ án nội ứng từ mười năm trước…"
"Vào ngày hôm qua, anh Tăng đã hy sinh! Nhưng vụ án vẫn phải tiếp tục. Chị dâu, còn có Tiểu Huy, hai người nhất định phải di chuyển địa chỉ! Chúng tôi đã đổi mới thân phận cho hai người, chị và Tiểu Huy cần bắt đầu cuộc sống mới rồi!"
"Chị dâu! Xin lỗi!"
"Sẽ không quá lâu đâu, phía trên sẽ khôi phục thân phận cho anh Tằng, chị và Tiểu Huy cũng có thể trở lại Trung Hải!"
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
Trong câu chuyện này, thương nhân tình báo Tăng Vĩ lắc mình một cái đã hóa thành anh hùng của lực lượng cảnh sát. Đây là kết quả mà Tăng Vĩ đã tự mình tưởng tượng ra từ rất nhiều năm trước.
Người phụ nữ trung niên che miệng, vành mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt không ngừng lăn xuống.
"Chị dâu, đây là một cái thẻ ngân hàng, là chi phí sinh hoạt sau này của chị và Tiểu Huy. Tiền thưởng, tiền an ủi, tiền trợ cấp của anh Tăng trong những năm này đều ở chỗ này. Sau này, phí sinh hoạt hàng tháng đều sẽ được gửi vào trong thẻ này." Người đàn ông trung niên móc một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa tới, trầm giọng nói.
"Chị dâu… xin hãy nén bi thương!"
"Anh Tằng là anh hùng! Tôi và Huy Nhi vĩnh viễn sẽ luôn cảm thấy hãnh diện vì anh ấy! Chờ Huy Nhi trưởng thành, tôi sẽ nói cho nó biết tất cả những chuyện này!"
Chiếc xe con màu đen biến mất ở trong màn đêm.
Đối với hai mẹ con này mà nói, chân tướng khó bề phân biệt vĩnh viễn sẽ không được hé lộ cho bọn họ. Đương nhiên, đây cũng có thể sẽ là kết quả tốt nhất.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, Đinh tiên sinh. Các người tiếp tục uống đi, tôi đi xuống nghỉ ngơi một hồi!"
Trong phòng trà.
Sau khi trò chuyện một hồi, sư phụ Lý liền ôm lấy vũ cơ sườn xám vội vàng đi ra phía ngoài. Anh ta đứng ở trước cửa, quay đầu lại nói với Đinh Thanh: "Đinh tiên sinh, phòng ở bên cạnh đúng không?"
"Ngoài cửa đã có người chờ." Đinh Thanh trầm giọng nói.
Sau khi cửa được đóng lại, Đinh Thanh nói mấy câu rồi cũng đứng dậy rời đi. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, anh cũng phải có chút sắp xếp. Phía sau lưng anh chính là Tào Môn, mà Tào Môn chỉ có thể tính là thế lực tầng trung ở Trung Hải, nằm ở cấp thứ hai trong tầng quyền lợi. Nhưng bọn họ có căn nguyên sâu xa, lịch sử lâu dài, không phải ai cũng có thể bắt nạt.
"Hô!"
Trong phòng chỉ còn dư lại một mình Lục Bình.
Anh vẫn duy trì tư thế cầm chén trà, thổi thổi trong khói trà lượn lờ, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên. Cổ họng cảm nhận được một luồng ấm áp, Lục Bình mới cẩn thận buông lỏng thân thể. Anh đặt chén trà lại phía trước bàn. Lục Bình dựa về phía sau… Thân thể của anh mệt mỏi, nhưng nếu để cho anh ngủ thì lại không thể ngủ được. Trong đầu không ngừng nhớ lại những lời ban nãy của quyền sư Lý Đại Chung.
"Minh Kình, Ám Kình…. Cấp A, cấp AA…"
"Mẹ kiếp!"
"Rốt cuộc là mình bị bệnh, hay là cái thế giới này có bệnh?! Đây rốt cuộc đều là gì chứ…!"
Lục Bình thầm mắng ở đáy lòng.
Anh dần dần hiểu rõ. Phần lớn người bình thường trên cái thế giới này đều giống như là dê, bò, lợn, chó được nuôi dưỡng ở bên trong một cái chuồng, không nhìn thấy dáng vẻ chân thật của thế giới ở bên ngoài… Không nói ra được là tốt hay xấu, biết càng ít nói không chừng sẽ càng an toàn và hạnh phúc.
Anh lấy điện thoại di động ra, chú ý tới mấy tin nhắn hỏi thăm của bạn gái Trương Oánh Oánh. Anh mím môi một cái, sau đó nhắn lại. Sau đó, anh lại mở trình duyệt lên tìm kiếm thông tin xung quanh khu vực đi bộ vừa rồi, quả nhiên giống như lúc Triệu Chính Khiếu gặp tập kích, dường như là đã có một bàn tay to xóa sạch đi những nội dung liên quan, tiếp tục duy trì sự trong sạch giả tạo.
"Quy tắc cũng có hai bộ."
"Quy tắc thế giới của người bình thường sinh hoạt dưới ánh mặt trời; quy tắc sinh tồn của đám quyền quý ở tầng sâu thế giới… quy tắc phía sau càng thiên hướng về cá lớn nuốt cá bé, cắn xé và nuốt chửng lẫn nhau nhưng vẫn phải duy trì sự cân bằng nào đó."
Suy nghĩ của Lục Bình rất hỗn loạn.
Suy nghĩ thật lâu, anh phát hiện chẳng qua chỉ là tăng thêm phiền não, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Lục Bình nhắm hai mắt lại, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Cho đến khi cửa phòng trà bị Đinh Thanh gõ vang, cả người anh bỗng nhiên tỉnh lại, liếc nhìn thời gian, đã qua 40 phút.
"Vào đi."
Lục Bình xoa xoa huyệt thái dương, thuận tay rút một quyển sách ra từ bên cạnh, sau đó ra vẻ trầm giọng nói.
"Lục tiên sinh." Đinh Thanh rảo bước đi đến bên cạnh, gọi một tiếng.
Anh hơi dừng lại một chút, giọng nói khàn khàn lại tiếp tục vang lên: "Bên phía Lão Tiết không có chuyện gì, đã tỉnh lại."
"Đừng đứng đó làm gì, ngồi xuống rồi nói." Lục Bình ngáp một cái, anh dựa vào trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, ôn hòa nói.