Chương 261 - Hiệu Quả Đặc Biệt Khi Luyện Truyền Võ
Bác sĩ nói vận may của lão Tiết đúng là rất tốt, viên đạn chỉ cách động mạch ở cổ một chút."
"Tình hình thương vong còn lại thế nào?" Lục Bình hỏi.
"Thủ hạ của tôi có năm người chết, ba người trọng thương, một người bị thương nhẹ."
Lục Bình nghe vậy thì mí mắt khẽ run, nhưng lập tức thu liễm tâm tình, đáp một tiếng: "Chăm sóc kỹ cho bọn họ."
"Vị sư phụ Lý kia còn đang bận rộn?" Lục Bình ngẩng đầu, nhìn xung quanh một cái, trong giọng nói mang theo ý cười.
"Ừm." Đinh Thanh gật đầu.
"Chẳng lẽ, đây là hiệu quả đặc biệt khi luyện truyền võ?"
Lục Bình thì thầm ở đáy lòng. Anh còn đang chờ sau khi sư phụ Lý kết thúc thì cùng nhau về nhà. Vừa trải qua một trận tập kích như này, để Lục Bình trở về một mình, anh quả thực có chút sợ hãi. Ngay sau đó, anh tiếp tục dùng lời nói làm mồi câu cá, ủy thác sư phụ Lý ẩn náu bốn phía xung quanh trong mấy ngày tiếp theo, làm nhân viên an ninh mấy ngày.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, để ngài đợi lâu rồi."
Lại qua hai mươi phút, sắc mặt sư phụ Lý đỏ ửng, hơi duỗi người một cái, cơ thể phát ra tiếng răng rắc. Anh nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh đang bình tĩnh đọc sách ở trước bàn trà, giọng nói vang vọng khắp phòng.
"Xem ra Lý sư phó đã nghỉ ngơi xong rồi."
Lục Bình nghe vậy thì cũng không vội đáp lời, mà là bình tình dùng que kẹp lại trang sách đang đọc dở, sau đó đè quyển sách mà mình đang giả vờ đọc xuống dưới. Lúc này, anh mới ngẩng đầu lên, cười nói.
Xem ra, nếu như có cơ hội thì bản thân cũng phải luyện truyền võ một chút.
Phía sau cặp kính mắt gọng vàng phản chiếu thân ảnh của quyền sư trung niên, Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.
Đêm khuya.
Lục Bình xách túi công văn, đi trong hành lang mờ mịt.
Lục Bình lục lọi chìa khóa, tiếng mở cửa lách cách vang lên, anh đẩy cửa ra. Bên trong nhà, ánh đèn phòng khách dịu dàng chiếu vào quanh người. Ánh mắt anh hơi dừng lại, nhìn về phía đôi chân ngọt mượt mà trước mặt, thuận theo đường cong hướng lên… Chị Mẫn Đan đang mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ, nằm ở trên ghế sofa đắp mặt nạ, trên TV đang chiếu bộ phim cổ trang mới nhất.
"Bình Tử."
"Cậu đã về rồi."
Lòng lan chân chị Mẫn Đan hơi cong lại, muốn thu hồi chân. Nhưng ngay sau đó, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, sau đó lập tức buông lỏng động tác, duỗi lưng một cái, lười biếng kêu: "Chị còn tưởng rằng cậu tối nay sẽ không về."
"Đúng rồi.
Chị ban nãy có nấu chút đồ ăn khuya, có muốn ăn chút gì hay không."
Đôi môi đỏ của cô khẽ giương lên, kéo dài ngữ điệu, đang cố ý nghĩ đến cái gì đó. Cô hạ quyết tâm, chỉ cần Bình Tử động một chút, cô sẽ lập tức phản lại. Hạ Mẫn Đan không tin, người bạn cùng phòng này của mình thật sự có thể khắc chế được.
"Cám ơn chị Mẫn Đan."
"Hôm nay không ăn đâu, cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Hạ Mẫn Đan: …
Lục Bình thả túi công văn xuống, đổi giày, sau đó đáp một tiếng. Đúng lúc này, động tác của anh chợt dừng lại, phía sau cánh cửa đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, nhưng chưa được hai bước, tiếng bước chân đã nhanh chóng biến mất. Tim anh đập rộn lên, sau đó phản ứng lại, hiểu rõ là sư phụ Lý đã theo tới.
Sáng sớm, sau khi Đinh Thanh báo cáo tin tức với mình, anh đã yêu cầu sư phụ Lý ở cùng mình mấy ngày. Buổi tối, đối phương sẽ ở lại bên cạnh nhà mình… Nếu như ban đêm gặp tập kích thì sư phụ Lý có thể xuất hiện kịp thời.
Còn về các hộ gia đình bên cạnh… bất kể là thủ đoạn tiện lộ ra ngoài ánh sáng hay là không tiện thì đều có vô số biện pháp để bọn họ dọn đi.
"Chị Mẫn Đan, em về phòng đây." Lục Bình nói.
Nói xong, anh liền đi vào phòng ngủ.
Phía sau anh, đôi mắt đẹp của Hạ Mẫn Đan nhìn chăm chú vào Lục Bình, khẽ cắn hàm răng, chờ cửa phòng đóng lại mới thu hồi ánh mắt.
Lục Bình đứng dựa vào cánh cửa, anh đã hơn 30 giờ không có trở về căn phòng ngủ chật hẹp này rồi… Anh thở ra một hơi, sau đó trượt dọc theo cánh cửa ngồi xuống mặt đất. Hiện tại đã ổn hơn rồi, bên cạnh có sư phụ Lý, Lục Bình không biết là đã cảm thấy an toàn, hay là đã mất đi khoảng không gian yên tĩnh cuối cùng.
Ít nhất thì anh không dám làm ra những động tác quá kịch liệt ở trong phòng ngủ.
"Qua mấy ngày mà vẫn yên ổn thì để cho sư phụ Lý trở về."
"Mình xem như đã hiểu rõ, nhân vật như sư phụ Lý đúng là tương đương với vũ khí nguyên tử, có lực chấn nhiếp vô cùng lớn."
Lục Bình lẩm bẩm.
Anh chôn mặt ở giữa hai chân, vòng tay ôm lấy đầu. Ngồi như vậy, một lúc lâu sau đó, Lục Bình giống như là đã khôi phục lại rất nhiều, chống hai tay một cái rồi đứng dậy, treo túi công văn ở phía sau cửa, rảo bước đi đến trước tủ sách.
Anh nín thở, ánh mắt xuyên thấu qua cánh cửa kính.
Phía sau cửa tủ, tình báo mới đang an tĩnh nằm ở đó. Lục Bình tháo gỡ nút thắt, màu vàng đập vào đáy mắt… Tình báo cơ mật màu vàng thứ năm!