← Quay lại trang sách

Chương 262 - Yên Tâm Đi, Đại Thạch!

Một đêm yên lặng.

Hôm sau, Lục Bình tỉnh lại trên chiếc giường nhỏ, đêm qua nghỉ ngơi khá là tốt, cả người cảm thấy thanh tỉnh và thoải mái hơn, cảm giác cơn sốt ngày hôm qua đã hoàn toàn thuyên giảm. Anh ngồi dựa lưng vào thành giường trong mấy phút sau đó lưu loát đứng dậy.

Uống nước!

Tập luyện!

Lục Bình dò xét lại căn phòng của mình một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì bỗng dưng kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời rực rỡ lập tức chiếu vào, anh tắm mình dưới ánh mặt trời, toàn bộ tâm tình phảng phất như đã không còn nặng nề giống như đêm qua nữa. Anh chú ý tới, thảm thực vật bên ngoài cửa sổ dường như đang đâm chồi, sắp mọc lá mới, sự âm u lạnh lẽo của cuối đông dần dần được sự ấm áp thay thế…

"Chải chuốt một hồi, nhìn thẳng vào sức mạnh hiện có của mình và những nguy cơ mà bản thân phải đối mặt trong tươi lai."

Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách, lấy cuốn sổ ra.

"Thứ nhất, lấy Lý Ngọc Trân và truyền thông Xuyên Hòa làm trung tâm. Bắt đầu từ đợt cuối năm, doanh số bán hàng trực tuyến của truyền thông Xuyên Hòa phát triển rất nhanh, đang từng bước lộ ra phong thái của độc giác thú. Mà trong cái vòng này, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đã hoàn toàn bị mình thu vào dưới quyền."

"Thứ hai, ba người Ngô gia Hồng Lâu, ông trùm tài chính Triệu gia Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam thành lập tập đoàn Thế giới mới, cũng đang trong giai đoạn phát triển. Đây chính là hình thức ban đầu của việc nắm giữ hệ thống tư bản."

"Thứ ba, thiết lập mối quan hệ đặc biệt với Chu Nhĩ Vĩ, phó viện trưởng của trung tâm y tế Thụy Tân- một tập đoàn y tế hàng đầu Trung Hải, nhưng mà còn cần tiếp tục tăng cường."

"Thứ tư, đang thiết lập một đội ngũ tác chiến hoàn toàn thuộc về mình."

Lục Bình không ngừng ghi chép lại. Anh tỉ mỉ đọc lại một lần, tuy rằng phía sau mỗi một thành quả đều đại biểu cho nguy cơ tương ứng. Nhưng Lục Bình vẫn cảm thấy có cảm giác thành tựu khổng lồ! Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất giờ phút này, anh đã thu hoạch được nhiều hơn những gì mình bỏ ra!

Đâm ——

Anh xé rách trang giấy, sau đó vò nát thành từng mảnh nhỏ rồi bỏ vào trong túi.

Lục Bình lại kéo rèm cửa sổ lên.

Giống như thường ngày, sau khi ăn mặc chỉnh tề và xách lấy túi công văn, anh bắt đầu hòa vào giữa thành phố ồn ào trong giờ cao điểm buổi sáng.

⚝ ✽ ⚝

"Nhắc tới chuyện này…"

Trong ga tàu điện ngầm.

Lục Bình giống như là một giọt nước, cùng đám nhân viên văn phòng đông nghịt tuôn trào từ miệng tàu điện ngầm.

Anh đứng ở ngã tư đường, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xanh lam, ánh sáng khúc xạ thành những gợn sóng lăn tăn, ánh vào những tòa nhà chọc trời, Lục Bình chợt nghĩ đến: "Sư phụ Lý không phải là không có chú ý tới chuyện mình đi làm đó chứ?"

"Anh ta thật sự đi theo xung quanh mình sao."

Từ lúc bắt đầu đi xe đạp công cộng vào sáng sớm, Lục Bình liền không ngừng chú ý về phía sau lưng. Đến trạm tàu điện ngầm thì càng là như vậy, anh cẩn thận từng li từng tí quan sát đám người chen người buồng xe, cho dù như thế nào đều không nhìn thấy thân ảnh của người đàn ông trung niên kia.

Anh còn đang suy nghĩ, đen xanh đã sáng, anh sải bước qua đường.

"A Bình!"

Tại một giao lộ khác, Cố Đại Thạch nhìn thấy thân ảnh của Lục Bình. Sau khi băng qua đường, anh chạy nhanh mấy bước, người còn chưa tới tiếng đã truyền đến bên tai.

"Đại Thạch." Lục Bình ôn hòa đáp.

"Thân thể đã khỏe hơn chưa?"

"Hoàn toàn khỏe rồi!" Lục Bình vươn tay làm ra động tác khoe cơ bắp, cười toét miệng nói.

Anh đeo mắt kính gọng đen, xách túi công văn đi sánh vai cùng Cố Đại Thạch hướng về phía tòa nhà Xuyên Hòa. Ai cũng không thể nghĩ đến, nhân viên văn phòng bình thường này đêm qua lại vừa mới trải qua một chiến trận kinh khủng.

"Lục tiên sinh."

Sau lưng, giữa đám nhân viên văn phòng, sư phụ Lý mặc quần áo lao động. Anh xách túi công văn đi qua, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Bình. Trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, nhưng sau đó lại lập tức dùng bàn tay đầy vết chai vỗ đầu một cái, "Lý Đại Chung à Lý Đại Chung! Làm chuyện mày cần làm là được, lòng tò mò càng nặng thì chết càng nhanh, mày còn không biết sao!"

"A Bình."

"Hửm?"

"Gần đây sau khi tan làm đều đang bận rộn gì vậy?"

Lục Bình và Cố Đại Thạch đi đến trước tòa nhà, giọng nói của đối phương đột nhiên vang lên ở bên tai.

"Sao thế?" Tim Lục Bình đập thình thịch, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại.

"Gần đây nha đầu Oánh Oánh kia đều sắp viết rõ sự tủi thân lên trên mặt rồi."

"Tôi có bảo Từ Mộng hỏi thăm một chút mới biết được, có phải tiểu tử cậu sau khi tan làm một lúc liền mất tích hay không, còn không thèm trả lời tin nhắn của con gái người ta. Oánh Oánh là một cô gái tốt, A Bình, cậu nhất định phải quý trọng. Ngày hôm qua cậu lên cơn sốt, người ta bận trước bận sau, vô cùng lo lắng."

Cố Đại Thạch không ngừng nói.

Lục Bình có chút buồn cười khi bản thân mình lại nghi ngờ nghi quỷ. Nhưng ngay sau đó, anh thoáng có chút đăm chiêu rồi đáp:

"Yên tâm đi, Đại Thạch."

Nói xong, hai người đi vào bên trong tòa nhà, chen vào trong góc thang máy…