Chương 264 - Hai Người Đã Ngủ Chưa?
Cùng lúc đó.
Dưới ánh mặt trời buổi chiều ấm áp của Trung Hải.
Lý Anh đeo kính râm, ăn mặc sang trọng, dừng chiếc xe Audi màu trắng ở ven đường. Cô mở kính chiếu hậu trong xe ra, nhìn về phía trong gương, nghiêm túc trang điểm lại. Người phụ nữ trong gương đã sớm không còn là vị nhân viên tiêu thụ của cửa hàng Porsche như lúc đầu nữa. Cô càng ngày càng có khí chất và tinh xảo hơn. Nếu như đi trong đám đông thì người người nhất định sẽ chú ý tới cô, cũng hiểu rõ cô là người phụ nữ cao không thể chạm tới.
"Nhất định phải nói xa nói gần."
"Không thể thể hiện mục đích quá rõ ràng… Mình trước tiên cần xác định vị trí của Hạ Mẫn Đan ở bên cạnh Lục tiên sinh."
Sau khi trang điểm xong, Lý Anh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân một chút. Kể từ lần trước, Lục tiên sinh đã rất lâu rồi không đến chỗ của cô. Lại kết hợp với sự xuất hiện của Hạ Mẫn Đan, trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác nguy cơ. Cô thường xuyên mơ thấy ác mộng bản thân bị vứt bỏ trong căn nhà 40 triệu xa hoa cạnh sông Phổ kia!
Cô đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài bước xuống, đeo túi Hermes lên.
Lý Anh bước đi trên đường phố của Trung Hải, cô có thể nhận thấy được ánh mắt kinh diễm không ngừng nhìn về phía mình từ bốn phía… Đó là lòng hư vinh khiến cho người ta chìm đắm, Lý Anh thích loại cảm giác này. Môi đỏ khẽ giương lên, đẩy kính râm trước sống mũi một cái.
Trước quán trà chiều nổi tiếng.
Lý Anh liếc mắt liền chú ý tới Hạ Mẫn Đan. Ánh mắt sắc bén phía sau cặp kính râm lập tức dò xét người kia từ trên xuống dưới. Cô có thể xác định được một chuyện, vị giám đốc Hạ Mẫn Đan này ăn mặc có thể nói là giản dị, túi xách đặt ở trên ghế cũng chỉ là hàng giả hơn 10 ngàn tệ mà thôi.
Trong lòng cô cảm thấy mừng thầm.
"Xem ra Lục tiên sinh còn chưa cho cô ấy tiền." Cô thầm phán đoán.
"Nhưng mà, bộ ngực này đúng là khiến cho người ta phải ghen tị. Chính là nó đã nhận được sự ưu ái của Lục tiên sinh sao?"
Ánh mắt cô liếc về phía vị trí hút mắt kia.
Đúng lúc này, giám đốc Hạ Mẫn Đan cũng chú ý tới Lý Anh. Cô nở nụ cười có chút cung kính rồi tiến lên đón. Lý Anh cũng nở nụ cười nhiệt tình, lúc còn cách mấy bước đã thân mật kêu:
"Mẫn Đan!"
"Xem ra là tôi đến chậm, xin lỗi! Xin lỗi!"
"Ha ha, Anh Tử. Là tôi đến sớm, dù sao cũng không có chuyện gì nên đến sớm một chút."
Hai người giống như là bạn thân, lôi kéo lẫn nhau ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Trong những ngày Lục tiên sinh không có đến tìm mình, Lý Anh đều đang kiên trì làm ba chuyện, luyện tập yoga, bảo dưỡng da, và xây dựng mối quan hệ tốt với Hạ Mẫn Đan.
Bầu không khí nói chuyện phiếm rất vui vẻ, bất kể là Hạ Mẫn Đan hay là Lý Anh thì đều thỉnh thoảng cười vui.
"Mẫn Đan, cô sống ở đâu vậy?"
Lý Anh không ngừng kiểm soát đề tài, trong các đồng nghiệp và bạn bè xung quanh Hạ Mẫn Đan đều không tìm thấy thân ảnh của Lục tiên sinh.
Cô tiếp tục bình tĩnh hỏi.
"Tôi cùng bạn mình thuê chung một căn nhà ở Đông Thành."
"Ồ?"
"Xem ra là một người rất đẹp trai!"
Trong lòng Lý Anh nhất thời cảnh giác. Tay cô khẽ che môi đỏ, cười nói.
Lúc cô hỏi ra những lời này, mu bàn chân trắng nõn trong chiếc giày cao gót thủy tinh gần như còn xuất hiện gân xanh mơ hồ.
Hạ Mẫn Đan nghe vậy, gương mặt phong tình có chút đỏ lên, lập tức đáp: "Chỉ là một người bạn bình thường."
"Hai người đã ngủ chưa?" Lý Anh tiếp tục điều khiển cuộc nói chuyện.
Cô bắt chẹt bầu không khí rất tốt, cảm giác giống như là một người bạn thân đang hóng chuyện bát quái.
“Ừm…"
"Đêm đó uống một chút rượu."
Hạ Mẫn Đan cắn môi, ngượng ngùng nói.
"Hai người đã ở chung bao lâu rồi?"
"Khoảng ba năm thì phải, tôi vẫn luôn xem đối phương là em trai."
Lý Anh nghe vậy, trái tim thoáng chốc chìm xuống đáy. Sâu trong ánh mắt của cô lúc nhìn về phía Hạ Mẫn Đan là sự ghen tị khổng lồ, gần như sắp cắn nuốt cô.
Cô vô cùng hiểu rõ, đừng nhìn bản thân cô bây giờ giơ tay nhấc chân đều xa hoa như danh viện, mà người trước mặt này lại giản dị và bình thường, thế nhưng chỉ cần tiên sinh muốn thì sẽ có thể nâng đối phương lên mây cao một cách dễ dàng! Nâng lên đám mây còn cao hơn cả cô!
"Lục Bình!"
"Cậu qua đây một lát…"
Vào lúc sắp tan làm, thân ảnh của trưởng phòng Đàm Hồng xuất hiện ở trong văn phòng. Ánh mắt của cô quét qua giữa các đồng nghiệp, sau đó nhìn về phía Lục Bình, gọi một tiếng.
"Ừm."
"Được."
Lục Bình đáp một tiếng, nhìn thấy tầm mắt của bạn gái Trương Oánh Oánh anh cười với cô một cái, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
"Biểu hiện của anh Bình hôm nay rất tốt, mua cho mình bánh ngọt mà mình thích ăn nhất, điều này nói rõ anh Bình vẫn là rất coi trọng mình. Ừm… vậy lát nữa tan làm mình sẽ làm hòa với anh Bình!"
Tủi thân trong lòng Trương Oánh Oánh tới nhanh mà đi cũng nhanh. Cô nhẫn nại cả ngày không để ý tới anh Bình, đã sắp đến cực hạn. Hiện tại, tâm tư cô gái đang hận không thể dính chặt trên người bạn trai nhà mình.
"Lục Bình, công việc gần đây rất tốt."