← Quay lại trang sách

Chương 265 - Bị Đùa Bỡn Trong Lòng Bàn Tay!

Trong văn phòng.

Đàm Hồng mặc một bộ đồng phục công sở màu đen. Hai chân bắt chéo, dựa vào lưng ghế. Sau khi Lục Bình đi vào, cô cầm tập tài liệu trước bàn lên, liếc nhìn tiến độ làm việc của Lục Bình gần đây. Trên gương mặt Đàm Hồng lộ ra nụ cười, thở dài rồi nói.

"Xuyên Hòa tầng trên gần đây chấm điểm thiết kế của cậu tương đối cao."

"Tôi có xem một chút, quả thật không tệ. Sau khi báo cáo, phía trên quyết định sẽ tăng tiền lương của cậu thêm một cấp. Tiếp tục không ngừng cố gắng, làm rất tốt!"

Đàm Hồng tiếp tục nói.

"Cám ơn trưởng phòng Đàm!"

Trong lòng Lục Bình cảm khái, từ khi anh có một thân phận khác, con đường dưới ánh mặt trời đúng là càng đi càng thuận. Anh áp xuống suy nghĩ, nói cảm ơn.

Sau khi ký một phần hợp đồng anh liền đi trở về. Lục Bình đứng trước khung cửa sổ trước hành lang, nhìn về phía cảnh tượng mặt trời sắp ngả về Tây ở phương xa. Tuy cuộc sống ở bên trong công ty của anh nhàn hạ và bình thường, nhưng không thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn, cũng coi như là có chút ôn hòa thật sự… Nhưng dưới lớp ôn hòa này lại càng ẩn tàng những khả năng vô cùng mãnh liệt.

"Ài!"

"Trộm được nửa ngày rảnh rỗi, trong những lúc như này thì càng không thể biểu hiện quá nao núng."

Lục Bình đi về phía văn phòng, thấp giọng tự nói.

"A Bình, chị Đàm tìm cậu có chuyện gì vậy?"

Vừa ngồi xuống, Cố Đại Thạch liền xoay người lại, tò mò hỏi. Đối phương vừa dứt lời, bạn gái Trương Oánh Oánh đã lập tức ghé tai hóng hớt.

"Tăng lương!"

Lục Bình không có vòng vo, liếc nhìn bạn gái, nhếch miệng cười nói. Anh vừa dứt lời, chỉ thấy Cố Đại Thạch kinh hô một tiếng rồi đứng lên, ôm lấy cổ Lục Bình sau đó gọi: "Mời khách! Nhất định phải mời khách! Ha ha ha…”

Bạn gái Trương Oánh Oánh ở bên cạnh thì siết chặt nắm đấm ăn mừng theo bản năng.

Không lâu sau, 5 giờ 30 phút.

Tan làm.

Cố Đại Thạch là người rất hiểu ý, tuy rằng gào thét để Lục Bình mời khách, nhưng đoàn người chỉ mới vừa đi ra khỏi tòa nhà, anh đã kéo Từ Mộng đi về phía một giao lộ khác, tạo không gian riêng cho cặp tình nhân trẻ tuổi.

"Sao lại không dắt tay mình."

Trương Oánh Oánh mím môi, sánh vai cùng bạn trai Lục Bình. Tâm trạng cô hiện tại rất tốt, giống như là một con bướm vui vẻ, nhưng còn đang khắc chế, chỉ chờ bạn trai dắt mình.

Giống như là nghe thấy tiếng lòng của cô, Lục Bình cười ôn hòa, thuận thế cầm lấy bàn tay trái mềm mại của bạn gái.

Hai người nghênh đón ánh chiều tà, đi về phía tàu điện ngầm. Nhìn thấy bản thân cách tàu điện ngầm càng ngày càng gần, Trương Oánh Oánh lặng lẽ đi chậm lại, trong đầu thì đang không ngừng nghĩ ngợi:

"Bọn mình đã lâu lắm rồi không đi dạo với nhau."

"Mình còn không muốn về nhà!"

"Anh ấy thậm chí còn không muốn dành thêm thời gian cho mình…"

Mắt thấy cách ga tàu càng ngày càng gần, tâm trạng vui vẻ của Trương Oánh Oánh lại trở nên sa sút. Cô mím môi, khóe miệng không khỏi xụ xuống.

Lục Bình đã chú ý tới phản ứng của bạn gái mình từ lúc sáng sớm. Anh bây giờ có thể đọc rõ từng chi tiết về cô gái trước mắt… Lúc này, Lục Bình bừng tỉnh. Thì ra bản thân mình thật sự đang nhanh chóng tiến bộ, chỉ là bởi vì càng ngày anh càng phải đánh cờ với các tầng lớp cao hơn thế cho nên anh đều phải điên cuồng vùng vẫy!

Giống như là một đại sư vi mô, Lục Bình không ngừng trêu chọc bạn gái, dẫn dắt suy nghĩ của đối phương phát triển theo chiều hướng mà mình muốn.

"Xe sắp tới rồi."

"Trên đường nhớ chú ý an toàn."

Lục Bình vừa nói vừa cố ý liếc nhìn thời gian và lộ ra vẻ mặt có chút gấp gáp dưới tầm mắt đang nhìn lén của Trương Oánh Oánh. Tàu đến, bạn gái Trương Oánh Oánh thuận theo đám nhân viên văn phòng chen vào trong đám người. Sau khi nhìn thấy bạn trai quay người, Trương Oánh Oánh lập tức chạy ra khỏi tàu ngay trước khi cửa đóng lại.

Cô cúi đầu, đi theo phía sau: "Mình phải xem một chút anh Bình đang muốn làm cái gì."

Lục Bình không có đi thang máy, anh đi ngược lại dòng người. Thông qua khúc xạ của cửa kính, anh chú ý tới thân ảnh con mèo đang đi theo phía sau, khóe miệng khẽ giương lên. Anh bước vào thang máy, bước nhanh ra khỏi tàu điện ngầm. Ánh mắt quét ngang tàu điện ngầm. Không lâu sau, Lục Bình nhìn thấy chiếc xe điện cùng với một chiếc hộp giao đồ ăn ngoài màu lam ở trong góc. Anh mở rương ra, mặc bộ quần áo giao hàng lên sau đó đội mũ bảo hiểm lên, cuối cùng là đặt điện thoại lên trước.

"Không tệ, rất tỉ mỉ."

"Các phần mềm giao đồ ăn ngoài đều đã xuất hiện ở trên màn hình, nếu không nói không chừng mình sẽ không thể tìm thấy các chức năng của chúng…”

Lục Bình lướt lướt màn hình, anh vừa đọc vừa học cách nhận đơn, xem map…

⚝ ✽ ⚝

"Nghĩ lại thì anh Bình nhất định có chuyện gạt mình. Chẳng lẽ anh ấy đang lừa dối mình…vừa tan làm liền đưa mình về nhà sau đó ở chung một chỗ với cô gái khác." Trương Oánh Oánh thở hổn hển.