← Quay lại trang sách

Chương 266 - Không Phải Người Bạn Gái Tốt

Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ miên man. Cuối cùng cũng chạy ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô mím môi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô nín thở, bắt đầu tìm kiếm xung quanh giao lộ… Không lâu sau, gần như là chỉ cần liếc mắt, Trương Oánh Oánh đã tìm được thân ảnh của bạn trai! Mũ màu lam, áo ba lỗ màu lam… Đúng lúc này, bạn trai khởi động xe, đi về phía một hướng khác.

⚝ ✽ ⚝

Thấy một màn này, Trương Oánh Oánh chỉ cảm thấy trong đầu như nổ vang! Tâm tình đang vô cùng nhạy cảm, hiện đang nhanh chóng bị một loại cảm giác khác bao phủ!

"Hiểu rồi!"

"Mình đã hiểu rõ toàn bộ rồi!"

Trương Oánh Oánh siết chặt nắm đấm, mũi đỏ lên, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu và áy náy!

"Anh Bình cũng đã nói từ trước rồi. Anh ấy muốn dựa vào chính mình để gây dựng một mái nhà ấm áp cho hai người!"

"Mình đã nói với anh ấy là nhà em có nhà, không cần mua nữa, nhưng mà anh Bình vẫn không muốn… Anh ấy nói, anh ấy không muốn ăn bám người khác."

"Đúng vậy!"

"Tuy rằng anh Bình nhìn qua rất ôn hòa, nhưng trên thực tế là một người vô cùng kiêu ngạo! Mình không nên nghi ngờ anh Bình! Mình đúng là không phải là một người bạn gái tốt! Anh Bình nhất định là bị sốt trong lúc giao thức ăn ngoài. Hơn nữa, trên mu bàn tay trái của anh ấy có vết thương, chắc chắn cũng từ đây mà ra!"

Hu hu ——

Trương Oánh Oánh nghẹn ngào thành tiếng ở trên đường.

Hiện tại đang là cao điểm buổi tối, xung quanh ga tàu điện ngầm có rất nhiều nhân viên văn phòng lui tới, ánh mắt của không ít người đều nhìn qua cô gái đang ôm mặt khóc này.

Trong đám người, sư phụ Lý dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn về phía cô gái này: "Cái vòng kia của Lục tiên sinh đúng là khủng bố, đùa giỡn lòng người trong lòng bàn tay."

"Ài!"

Anh thở dài sau đó quay người rời đi, biến mất tại phương xa: "Đây là một cô gái đơn thuần thiện lương, chỉ tiếc lại gặp phải người như Lục tiên sinh."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình lái xe điện vào một hầm để xe gần đó, sau khi dừng xe liền tháo bỏ bộ đồng phục giao hàng kia xuống. Lục Bình cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn về phía chiếc xe con màu đen đang đỗ ở trong mờ mịt.

Lục Bình lấy cặp kính gọng vàng ra rồi đeo lên, xoay xoay cái cổ một cái. Anh thể hiện ra khí chất hoàn toàn tương phản so với lúc nãy, nghiễm nhiên biến thành hai người hoàn toàn khác nhau. Anh khom người ngồi vào trong xe.

Xe con màu đen lái về phía một bệnh viện tư nhân dưới tay Tào Môn, bên trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Lục Bình ôn hòa đi đến trước giường của Tiết Hoa Thanh. Tâm trạng của người kia đang không ổn định, anh muốn đọc sách, nhưng suy nghĩ trong đầu lại luôn nghĩ tới cảnh tượng đêm qua. Anh vừa tranh thủ được một cơ hội sống chỉ trong một khoảng cách rất nhỏ. Tiết Hoa Thanh có thể nói là vừa chạy về từ trong tay Diêm Vương.

"Lục tiên sinh!" Cửa bị đẩy ra, Tiết Hoa Thanh lập tức nhìn qua, vội vàng cung kính chào hỏi.

"Thanh Tử." Anh lại gọi một tiếng.

Đinh Thanh đi theo phía sau Lục Bình.

"Cảm giác thế nào rồi?"

Lục Bình đưa tay kéo chăn cho Tiết Hoa Thanh, ánh mắt rơi xuống trên người đối phương, ôn hòa hỏi. Tâm phúc của mình bởi vì bị liên quan mà suýt chút nữa mất mạng. Bất kể xuất phát từ chuyện gì, về tình về lý đều nên đến thăm hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi. Bác sĩ nói chỉ là bị thương đôi chút, nghỉ dưỡng mấy ngày nay liền có thể xuất viện." Tiết Hoa Thanh đáp.

"Còn muốn tiếp tục không? Nếu như còn muốn, trong tay của tôi có một phần nhiệm vụ nặng hơn muốn giao cho anh." Biểu cảm trên mặt Lục Bình không có quá nhiều sự thay đổi, chỉ mang theo nụ cười, tiếp tục nói.

Tiết Hoa Thanh giật mình trong lòng, mở to hai mắt. Anh hiểu rõ, lợi ích lớn nhất thường xuyên kèm theo hướng gió lớn nhất. Bản thân đi cùng Lục tiên sinh sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử, mà bây giờ chính là lúc thu hoạch.

Chỉ là, cái vòng kia…

Hô hấp trở nên dồn dập.

"Không cần vội trả lời. Xuất viện trước đã, sau đó lại nói đáp án cho tôi.”

Lục Bình vỗ vỗ bả vai Tiết Hoa Thanh, cười nói. Nói xong, không chờ đối phương đáp lời, anh đã xoay người, mang theo Đinh Thanh đi ra khỏi phòng bệnh.

Nếu như nói thứ mà Đinh Thanh đang thiết lập chính là thành viên nòng cốt của lực lượng vũ trang. Như vậy, anh hi vọng Tiết Hoa Thanh có thể thiết lập ra hình thức ban đầu của tổ chức tình báo!

Cửa phòng bệnh bị đóng lại.

Tròng mắt Đinh Thanh trắng đen rõ ràng, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh với ánh mắt đầy ẩn ý…

Trong căn nhà cũ, sau khi Trương Oánh Oánh về đến nhà, vành mắt vẫn còn đỏ. Tâm tình hạ xuống rất thấp, dọc theo con đường này cô càng nghĩ càng cảm thấy mình không nên suy nghĩ quá nhiều.

Hoàn cảnh của bạn trai mình rất khó khăn, cha mẹ thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn vào mấy năm trước, anh ấy đã không có nhà, gặp phải chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Hửm!"

"Làm sao vậy? Vành mắt đỏ bừng, là ai bắt nạt nha đầu nhà chúng ta sao?"