Chương 267 - Huấn Luyện Trung Thành Dưới Quyền Của Lục Bình!
Nghe thấy tiếng mở cửa, cha Trương đang bận rộn trong phòng bếp lập tức ló đầu nhìn ra. Ông vừa trông thấy dáng vẻ khóc lóc đáng thương của con gái thì lập tức nhướng mày một cái, nhăn mặt, nâng cao giọng: "Có phải là tiểu tử họ Lục kia hay không?!"
Mẹ Trương đang vừa cắn hạt dưa vừa xem TV nghe thấy liền vội vàng đi dép ra đón: "Nha đầu, xảy ra chuyện gì? Mau nói với mẹ một chút, mẹ làm chỗ dựa cho con!"
Cha Trương không thèm nấu ăn nữa, tắt bếp, lau tay ở phía trước tạp dề sau đó vội vàng đi ra ngoài. Tâm trạng của cô gái vốn đã ổn định giờ lại nhìn thấy dáng vẻ ân cần của cha mẹ, trong lòng lập tức cảm thấy đau nhói. Cô lập tức lao vào trong lòng mẹ và khóc lớn.
Cô vừa khóc, lập tức khiến cho đôi vợ chồng già lo lắng! Bọn họ lớn tuổi rồi mới có con, còn là đứa con gái duy nhất, từ nhỏ đã vô cùng sủng ái, nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan…
"Mẹ!"
"Ba!"
"Không… Không phải anh Bình bắt nạt con. Là con quá… nhỏ nhen! Gần đây anh Bình thường rất khuya mới trả lời tin nhắn của con… Con liền… liền bắt đầu tức giận vô cớ…"
Trương Oánh Oánh ngồi ở trước bàn ăn, nhận lấy khăn giấy mà mẹ đưa tới, đứt quãng kể lại mọi chuyện.
Vợ chồng già liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy lại có nhận thức mới đối với người yêu của con gái nhà mình.
"Tiểu tử này đúng là không tồi." Mẹ Trương cảm khái.
"Đúng vậy! Cha mẹ đều đã không còn, lại còn có thể kiên cường như vậy, cũng không muốn ỷ lại vào người khác." Cha Trương cũng lên tiếng, cảm giác khó chịu khi áo bông nhỏ của mình bị cướp đi cũng phai nhạt đi nhiều.
"Anh Bình rất là ưu tú!"
"Vào hôm nay, trưởng phòng của công ty chúng con còn gọi anh Bình đến văn phòng và tăng lương cho anh Bình!"
Nghe thấy bạn trai được khen, trong lòng Trương Oánh Oánh vô cùng vui vẻ. Cô không khóc nữa, lập tức kiêu ngạo đáp lời.
Vợ chồng già thấy vậy thì vẻ mặt hơi cứng đờ. Bọn họ lại lần nữa cảm khái, đúng là con gái lớn không giữ được! Trí tuệ của lão tổ tông đúng là khiến cho người ta phải kính nể!
⚝ ✽ ⚝
Ban ngày, Lý Anh kéo Hạ Mẫn Đan đi dạo phố, bọn họ đi qua trung tâm mua sắm xa xỉ hàng đầu Trung Hải. Sự cao sang của những món hàng xa xỉ chỉ từng được nhìn thấy trên tạp chí và trên mạng khiến cho Hạ Mẫn Đan cảm thấy mình giống như là một con vịt xấu xí. Cô đưa đầu ngón tay ra cẩn thận từng li từng tí chạm vào… sau đó lập tức tránh ra.
Trong bóng đêm, dưới ánh đèn neon rực rỡ.
Trong một nhà hàng xa hoa đối diện bến Thượng Hải, hai người phụ nữ mang theo hai nét đẹp riêng ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức bữa ăn tối.
Bọn họ nhỏ giọng thì thầm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui… Sau khi ăn xong, Lý Anh kéo cánh tay Hạ Mẫn Đan, đi trong cảnh đêm xinh đẹp của thành phố.
"Đúng rồi!"
"Mẫn Đan, cho cô cái này. Cô nhất định phải nhận lấy, tôi đã nhiều năm rồi không có gặp được người chị em nào hợp ý như cô!"
Trước khi chào tạm biệt, Lý Anh nhét một cái túi xách giá trị 70-80 ngàn tệ mua từ trong cửa hàng Chanel vào trong tay Hạ Mẫn Đa.
Cô lộ ra nụ cười xinh đẹp, vẫy tay chào tạm biệt.
Lý Anh buổi tối uống chút rượu vang, liền bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào. Sau khi cửa xe đóng lại, bóng dáng của người phụ nữ ăn mặc bình thường nhưng lại vô cùng xinh đẹp dần dần biết mất ở trong kính chiếu hậu… Lý Anh thu liễm nụ cười. Dành ra một buổi chiều cùng với chút thời gian buổi tối, cô đã thăm dò được mối quan hệ giữa Hạ Mẫn Đan và Lục tiên sinh.
"Lục tiên sinh yêu thích chính là khí chất ngự tỷ ở trên người Hạ Mẫn Đan."
"Mà nếu như…"
"Tính cách của Hạ Mẫn Đan thay đổi, trở nên phàm tục, trở nên xốc nổi! Liệu Lục tiên sinh có còn thích cô ta nữa hay không?"
Lý Anh nắm chặt túi trong tay, ánh mắt xuất thần.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
"Đã chuẩn bị xong."
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện tư nhân, Đinh Thanh đứng ở trước xe con màu đen, nhận một cú điện thoại, sau đó nhìn về phía Lục tiên sinh, trầm giọng nói.
"Ừm."
Lục Bình nghe vậy thì trái tim lại bắt đầu đập nhanh hơn một chút. Anh đẩy cặp kính phía trước sống mũi một cái, ôn hòa đáp. Anh đang muốn khom người ngồi vào trong xe thì giống như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng động tác lại. Ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng lộ ra nụ cười, nhìn về phía giao lộ không có một bóng người, thử dò xét nói:
“Sư phụ Lý, chúng ta đi cùng nhau đi."
Cả ngày hôm nay, trong lòng Lục Bình đều đang ôm mối nghi ngờ này. Anh thật sự không hiểu, vị sự phụ Lý kia rốt cuộc có đi theo bên cạnh mình hay không.
Anh vứt tiếng thì hơi dừng lại. Ngay sau đó, bên ngoài bức tường chợt truyền đến động tĩnh. Anh ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy sư phụ Lý dứt khoát mượn lực, nhẹ nhàng vượt qua, vỗ vỗ bộ quần áo không quá nhăn nheo, sau đó nhìn về phía Lục Bình, cười ngây ngô nói: "Lão Lý tôi ngày thường ăn mặc rộng thùng thình, bộ quần áo làm việc này không quá thoải mái."
Dứt lời, anh còn vươn tay làm tư thế mời.
⚝ ✽ ⚝
"Thật sự đi theo?"
Lục Bình cười ôn hòa.