← Quay lại trang sách

Chương 268 - Tín Đồ Cuồng Nhiệt Của Lục Bình!

Bọn họ ngồi vào trong xe. Đinh Thanh điều khiển xe, sư phụ Lý ngồi ở vị trí kế bên tài xế, rất nhanh, xe con màu đen biến mất ở giữa bóng đêm.

"Kết hợp giữa lòng tốt và quyền lực."

"Là chính sách của hoàng đế."

Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, thì thầm trong lòng.

Việc chuẩn bị trong miệng Đinh Thanh là chỉ tiểu đội tác chiến đang được huấn luyện. Trước mắt đã sàng lọc và chọn lựa được hạt giống tương ứng. Nhưng trước khi dồn lượng lớn tài nguyên vào đây thì cần phải tiến hành vun trồng lòng trung thành qua từng vòng một! Phải khắc sâu thân ảnh của Lục Bình vào trong lòng mỗi một hạt giống kia… Tiếp sau đó, việc huấn luyện thể chất và huấn luyện tư tưởng trung thành sẽ được xem trọng như nhau! Mục đích cuối cùng của huấn luyện chính là nhân viên hạt giống phải cam tâm tình nguyện chết vì Lục tiên sinh!

"Đáng chết!"

"Lát nữa tuyệt đối không thể lộ ra sự dốt nát của mình. Đinh Thanh cũng thật là, không nói rõ trình tự cụ thể cho mình một chút! Thật giống như là đang ngầm thừa nhận mình đều nên biết những chuyện này."

Lục Bình thầm mắng ở trong lòng.

Xe con màu đen xuyên qua thành phố, lái về phía ngoại ô.

⚝ ✽ ⚝

Trong một nhà máy bình thường, đèn pha lóe lên, chùm sáng khổng lồ chiếu sáng người huấn luyện.

"Ngô Mỹ Ngọc!" Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen, mặt không cảm xúc đột nhiên đi vào. Ánh mắt đôi phương quét qua từng thành viên huấn luyện, sau đó cao giọng hô.

"Có!"

Ngô Mỹ Ngọc đã cắt đi mái tóc dài, chỉ để đến ngang tai. Cô mặc một bộ quần áo quân đội màu xanh, chạy tới trước mặt người đàn ông kia sau đó đứng thẳng, nghiêm túc đáp.

"Cô qua đây với tôi." Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Ngô Mỹ Ngọc, dừng lại chốc lát rồi nói.

Hai người đi ra khỏi nhà máy, đứng ở trước hành lang. Người đàn ông mặc đồng phục màu đen trầm giọng nói: "Tôi muốn nói cho cô biết một chuyện. Cha và anh trai cô đều đã bị ông chủ trương của CLB Hoàng gia bắt giữ. Đối phương uy hiếp bọn họ, chỉ cần không tìm được cô thì sẽ ném bọn họ vào sông Phổ…"

Ngô Mỹ Ngọc nghe thấy những lời này, trên gương mặt kiên nghị không lộ ra chút cảm xúc nào, giống như là đang nghe nói về một người xa lạ.

"Bọn họ quả thực không tìm thấy cô, muốn bắt em gái cô đi." Người đàn ông nhìn chăm chú vào Ngô Mỹ Ngọc, tiếp tục nói.

Lúc này, đôi mắt Ngô Mỹ Ngọc trợn to, trong lòng phẫn nộ đến mức tận cùng! Cả người cô đều đang run rẩy! Há miệng thở hổn hển, vẻ mặt dữ tợn…

Trên thực tế, ông chủ Trương của CLB Hoàng gia kia sau khi biết là Đinh gia đang làm việc, nào còn dám tìm cha và anh trai của Ngô Mỹ Ngọc gây phiền phức. Cho đến khi cách đây không lâu, thủ hạ của Đinh Thanh tìm đến bên cạnh.

Bên ngoài nhà máy.

Chiếc xe con màu đen dừng lại.

Lục Bình thông qua cửa sổ xe nhìn về phía cameras giám sát xung quanh. Anh hít một hơi thật sâu, vẫn còn có chút khẩn trương.

Có trời mới biết một nhân viên bình thường như anh đang phải trải qua những chuyện gì.

"Nói cho cô chuyện này chính là vì không muốn cô bị ảnh hưởng trong cuộc đời còn lại."

"Hiện tại, cô có hai cái lựa chọn."

"Thứ nhất, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục huấn luyện. Cô chắc là cũng hiểu rõ, sau khi kết thúc huấn luyện thì tất cả những vấn đề mà cô gặp phải hiện tại đều có thể được giải quyết dễ dàng. Thứ hai, rời khỏi huấn luyện, trở về cuộc sống trước đây của cô."

Trong nhà máy.

Sắc mặt của người đàn ông mặc đồng phục màu đen lãnh đạm và băng lãnh. Anh nhìn chăm chú vào Ngô Mỹ Ngọc, giọng nói nghiêm túc vang lên. Mỗi một lời nói đều đều giống như từng thanh dao đang điên cuồng cắt đứt nội tâm Ngô Mỹ Ngọc. Cô cảm thấy thống khổ, tan vỡ…giống như đang bị buộc trên vách đá cheo leo!

A!

Ngô Mỹ Ngọc siết chặt nắm đấm. Cô muốn kêu gà và gầm thét!

Nếu như xem như không có chuyện gì xảy ra, cô có thể tưởng tượng được, dựa vào lòng dạ súc sinh của hai người kia thì đứa em gái ở trong núi của cô sợ rằng cũng sẽ bị kéo vào luyện ngục, trải qua tất cả những gì mà cô đã từng trải qua!

Mà rời khỏi huấn luyện… Ngô Mỹ Ngọc chỉ vừa nghĩ tới những cảnh tượng mà cô sắp sửa gặp phải, thân thể đã bắt đầu run rẩy!

"Điện thoại."

Thật lâu sau, Ngô Mỹ Ngọc cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp chợt vang lên. Cô mím môi, dừng một chút sau đó nói ra:

"Tôi muốn mượn dùng điện thoại một chút."

"Cầm lấy."

Người đàn ông mặc đồng phục màu đen ấn xuống tai nghe bluetooth, báo cáo lại. Sau đó, anh đưa điện thoại di động cho Ngô Mỹ Ngọc. Anh không có rời khỏi, vẫn nghiêm túc đứng yên, nhìn chăm chú Ngô Mỹ Ngọc đang ấn xuống một nửa dãy số trên điện thoại. Đầu ngón tay chợt dừng ở trước màn hình, cô ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi một câu: "Có thể tải wechat xuống hay không."

“Tải đi."

Một cái app mới xuất hiện ở bên trong điện thoại. Ngô Mỹ Ngọc đăng nhập tài khoản, hàng loạt tin nhắn không ngừng xuất hiện trong tầm mắt. Cô hít một hơi thật sâu, kéo tài khoản khiến cô cảm thấy chán ghét vào trong danh sách đen.

Vừa chặn xong, điện thoại liền vang lên cuộc gọi video. Cuộc gọi này rõ ràng là luôn được gọi!

Kết nối!

Hình ảnh của cha và anh trai cô xuất hiện trong màn hình, ánh mắt bọn họ đỏ bừng, vẻ mặt sợ hãi và tiều tụy. Sau khi video được kết nối… bọn họ hơi dừng lại một chút, sau đó lộ ra vẻ vui sướng vì có thể sống sót sau tai nạn! Ngay sau đó, hai gương mặt kia lập tức trở nên thâm trầm giống như ma quỷ!

"Mày đã chạy đi đâu?! Nha đầu này đúng là, tao không đánh chết…"