← Quay lại trang sách

Chương 269 - Cánh Cứng Cáp Rồi, Muốn Bay Đi Đúng Không!

Ông lão vừa muốn há miệng mắng chửi, thanh niên bên cạnh liền vội vàng dùng cánh tay đụng vào cha mình, ra hiệu bằng ánh mắt. Thanh niên nở nụ cười, giọng điệu ôn hòa: "Mỹ Ngọc à."

"Em mấy ngày nay đã chạy đi đâu vậy? Khiến cho anh và cha đều vô cùng lo lắng!"

"Nếu muốn chơi đùa thì có thể chơi hai ngày!"

"Có câu nói như nào nhỉ, gì mà… làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi! Mỹ Ngọc à, nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta trở về đi… Mẹ nói, bà và Quyên Nhi cũng nhớ em rồi…"

Giọng địa phương đặc sệt vang lên.

Gương mặt Ngô Mỹ Ngọc không có chút cảm xúc gì. Nhưng lúc nghe nói tới mẹ và Quyên Nhi thì ánh mắt cô lập tức lộ vẻ xúc động, vùng vẫy mà thống khổ. Trong điện thoại, hai cha con thấy biện pháp trước kia lần nào cũng đúng hiện lại không có tác dụng, sau đó lập tức chơi chiêu tình cảm. Hai người không ngừng chảy nước mắt, nước mũi, người thanh niên còn cởi áo ra, để lộ phần lưng tím sẫm.

Vẫn là vô dụng.

Trong video, hai cha con lập tức trở mặt, dữ tợn tức giận, gầm thét uy hiếp.

"Được!"

"Cánh cứng cáp rồi, muốn bay đi đúng không!"

"Mày nghĩ rằng hai người bọn tao không có mày là không được đúng không?! Nói cho mày biết, tao đã nói với ông chủ Trương rồi, ngày mai bọn tao sẽ ngồi xe trở về mang Quyên Nhi tới!"

"Quyên Nhi cũng tốt! Vừa đủ 15 tuổi, còn rất trẻ! Đến lúc đó, dựa vào lần đầu tiên còn có thể bán với giá tiền cao!"

"Tao hỏi mày một lần nữa, có trở về hay không! Chờ Quyên Nhi đến, khóc lóc hỏi mọi chuyện là sao, tao sẽ nói cho nó biết, đây là chị Mỹ Ngọc của mày dạy mày. Mày không muốn làm, tao sẽ để nói tới thay mày!"

Những lời nói ác độc không ngừng vang lên.

Ngô Mỹ Ngọc vốn còn cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng từng lời nói này vẫn không ngừng bức cô đến tuyệt cảnh! Cô không thể tưởng tượng nổi, nhóc con buộc tóc sừng dê, luôn đi theo sau lưng cô, ngọt ngào gọi "Chị Mỹ Ngọc! Chị Mỹ Ngọc!" sẽ trải qua những chuyện này như nào.

Móng tay đâm sâu vào trong máu thịt, đôi môi tái nhợt run run.

Cô chán nản, buông lỏng tay ra.

"Đây chính là mệnh!"

Ngô Mỹ Ngọc cảm thấy mình giống như là một cái xác biết đi, tuyệt vọng chết lặng mà thì thầm. Lúc này, phương xa nhà máy truyền đến động tĩnh… Ngô Mỹ Ngọc còn đang đắm chìm ở trong thống khổ, nhưng người đàn ông mặc đồng phục màu đen bên cạnh lập tức nhìn lại theo tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, đứng thẳng, cao giọng nói:

"Tiên sinh!"

"Đinh gia!"

"Huấn luyện viên!"

Ngô Mỹ Ngọc thầm giật mình.

Cô không kịp ai oán, lập tức ngưng mắt nhìn lại. Cô nhìn thấy một thanh niên xách túi công văn, được mọi người vây quanh.

⚝ ✽ ⚝

"Xảy ra chuyện gì?"

Lục Bình mang theo nụ cười. Ánh mắt của anh lướt qua người đàn ông mặc đồng phục màu đen, nhìn về phía Ngô Mỹ Ngọc, giọng nói dịu dàng vang lên theo.

“Cô có thể gọi tôi là Lục tiên sinh." Lục Bình tiếp tục nói.

Ngô Mỹ Ngọc phảng phất như cảm nhận được lực lượng trong lời nói của Lục Bình, đáy lòng hiện ra một tia khao khát. Cô ý thức được, đây chính là vị tiên sinh phía sau màn.

Cô sợ hãi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn về phía huấn luyện viên và Đinh gia. Cô lấy dũng khí, nói lại mọi chuyện lúc nãy.

Nói xong, Ngô Mỹ Ngọc nín thở, cắn môi, chờ đợi phán quyết cuối cùng của vận mệnh.

Lục Bình bày ra vẻ nghiêm túc lắng nghe. Anh hiểu rõ, lúc này sợ rằng Đinh Thanh và Lý Đại Chung đều đang chú ý tới mình, đang đợi chứng kiến xem bản thân thu phục lòng người như thế nào!

Hoàn cảnh đã trải rộng ra, đây là nhược điểm được thủ hạ của Đinh Thanh điều tra và tóm lấy.

Thu phục!

Chấp nhận ân tình và quyền lực! Không thể chỉ ban ân, tương tự, còn phải cho thấy uy nghiêm và lực lượng!

“Thì ra là như vậy."

Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, ôn hòa cười nói. Anh hơi chút suy nghĩ, lập tức tiếp tục nói: “Vậy mà đã là người của tôi, vậy tôi sẽ không cho phép bất kỳ người nào tùy ý bắt nạt."

“Như vậy đi."

"Đinh Thanh, anh phái mấy người đi cùng người này…"

"Ngô Mỹ Ngọc."

"Ừm. Đi cùng Ngô Mỹ Ngọc tìm cha và anh trai của cô ấy, về phần xử lý như thế nào thì giao quyền quyết định cho Ngô Mỹ Ngọc tiểu thư. Tôi tin tưởng, cô ấy có thể đưa ra biện pháp giải quyết tốt nhất."

Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh, dáng vẻ ung dung, phân phó.

Ý trong lời nói của anh chính là để cho Ngô Mỹ Ngọc tự tay giết chết cha và anh trai mình.

“Vâng!” Biểu hiện của Đinh Thanh còn cung kính hơn cả trước đó, cao giọng đáp.

"Ngô Mỹ Ngọc." Lục Bình tiếp tục gọi một tiếng.

"Lục… Lục tiên sinh!" Tim Ngô Mỹ Ngọc đập rộn lên, đầu óc có chút trống rỗng, lập tức đáp lại.

“Cô vừa nói cô còn có mẹ và em gái ở quê nhà. Cuộc sống của bọn họ chắc là đều tốt đúng không? Em gái học lớp mấy rồi?" Lục Bình cười hỏi.

Một cô gái sống trong tuyệt vọng quá lâu, thậm chí đã quên mất lòng tốt và ân cần là gì.