Chương 275 - Đều Đang Giám Thị Lục Bình!
Lý Đại Chung trầm ngâm một chút, trên mặt lộ ra chút vẻ cổ quái. Đêm trước anh đi theo Lục tiên sinh đến tòa tiểu khu này, sau khi xuống xe anh đã chú ý đến rất nhiều thứ, không chỉ có một bên đang nhìn chằm chằm vào hướng đi của Lục tiên sinh. Anh cảm thấy, trong này chắc là có thế lực thực sự phía sau Lục tiên sinh! Lục tiên sinh dám đi lại giữa Trung Hải mà không kiêng kỵ như vậy, nhất định là có chỗ dựa. Mà chỗ dựa kia thật sự chỉ là dựa vào một cựu quyền sư như anh ta sao?
"…" Lục Bình nghe vậy thì không khỏi kinh sợ.
Có ý gì?
Thật sự có sao?!
"Ồ?"
"Anh nói xem anh đã phát hiện được mấy chỗ." Lục Bình lộ ra nụ cười, hỏi.
"Thời gian còn ít, tôi chỉ chú ý đến năm phe." Lý Đại Chung trầm giọng nói:
"Nhưng điều vô cùng thú vị là, giữa năm bên này dường như còn đang giám thị lẫn nhau, khi Lục tiên sinh thật sự đi làm hoặc là tan việc trở về thì lại không có người nào có thêm chút động tác gì."
Phía trước, đèn đường mờ mờ lần nữa sáng lên, một mình Lục Bình xách túi công văn đi qua, giống như người sánh vai trong bóng tối vừa nãy chỉ là ảo giác. Anh tỉ mỉ suy nghĩ về lời nói của Lý Đại Chung.
"Ài!"
“Năm phe, trong này sợ rằng có người của Lý Ngọc Trân, người của Ngô Thì Chương, còn có người của Tống Tử Văn. Mặt khác, hai phe còn lại rốt cuộc sẽ là ai?"
Bước vào hành lang, Lục Bình thở dài thở ngắn. Anh đang suy nghĩ không biết chuyện mình trước đây tới nhà kho luyện súng có bị bại lộ hay không. Anh không ngừng nhớ lại mỗi lần đi ra ngoài trước đây…
"Tối nay liền thử xem" Lục Bình hạ quyết tâm.
Trở lại căn nhà thuê chung, anh muốn ăn bữa khuya cùng chị Mẫn Đan, hiện tại nào còn có tâm trạng ăn nữa, anh đành xách đồ đi vào trong phòng ngủ… Lục Bình cũng không có ăn, trực tiếp ném bữa ăn khuya vào thùng rác. Lục Bình lấy tình báo ra, bày ở trước mặt. Anh muốn tập trung quan sát, nhưng tưởng tượng đến những ánh mắt dò xét xung quanh thì lại có chút bất an.
Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc mình sẽ bị theo dõi từ rất lâu rồi. Cũng vì vậy mà mỗi lần trước khi ra ngoài, anh đều sẽ đặt sợi tóc ở các vị trí khác nhau, sau khi trở về sẽ kiểm tra. Lúc đến nhà kho hoặc là những chỗ khác thì đều tỉ mỉ quan sát phía sau.
"Đúng là khó chịu mà."
Lục Bình xem tình báo mà không lọt một chữ nào vào đầu. Anh đeo tai nghe lên, mở máy tính bảng lên… một video phát biểu của một sinh viên mỹ thuật thi rớt hiện ra trong đáy mắt. Đây là tài liệu mà anh học tập trong khoảng thời gian gần đây, chủ yếu tập trung vào cách nói chuyện và chi tiết của đối phương. Bài phát biểu trước các nhân viên tối nay của anh đều dựa vào video này cả.
Xem nửa giờ, anh đứng lên, mở tủ ra rồi bắt đầu thay quần áo.
Không lâu sau, trong gương là hình ảnh Lục Bình mặc một cái áo jacket, đeo túi tennis. Anh đội mũ lên, cẩn thận đẩy cửa phòng ra, giẫm ở trên hành lang. Bước chân Lục Bình chợt dừng lại ở giữa tầng hai và tầng ba một lúc, qua một hồi lâu, cửa phòng của sư phụ Lý ở tầng bốn cũng bị đẩy ra.
Lục Bình tiếp tục đi về phía trước.
Trong bóng đêm, anh đi vòng quanh bên ngoài tiểu khu cũ kỹ một lúc, sau đó hướng về một bên khác.
Mấy phút sau, quyền sư Lý Đại Chung đi ra, anh cũng ngưng mắt nhìn bốn phía. Trên mặt anh hiện lên vẻ cổ quái. Mệnh lệnh mà người của năm phe này nhận được hình như chỉ là ghi chép lại quá trình ra vào của Lục tiên sinh… Anh bước nhanh đuổi theo, rất nhanh liền hiểu rõ. Giữa năm phe này đều ấp ủ một sự cảnh giác đối với đối phương, thậm chí là không ai biết rõ liệu bên trong có người của Lục tiên sinh hay không… Một bên đi theo, năm bên đều đi theo? Vậy còn không bằng không nhìn chằm chằm! Đúng như hắn nói, một thứ đều đang ở trong một trạng thái cân bằng.
⚝ ✽ ⚝
Dưới bóng đêm, nhà kho yên tĩnh, bốn phía không có một bóng dáng nào.
[ Lách cách ——! ]
Khóa bị mở ra.
Cửa sắt khép mở.
Lục Bình bước vào trong kho hàng, động tác rất nhanh, quen thuộc kiểm tra mấy góc. Sau đó, anh leo lên điểm cao mà bản thân đã phát hiện vào mấy ngày trước. [ Rẹt ——], anh kéo túi tennis ra, thành thạo lắp ráp súng bắn tỉa với tốc độ nhanh chóng. Lục Bình nằm trên đất, đặt mắt vào ống ngắm. Điểm ngắm tia hồng ngoại ( 十 ) nhắm ngay vào trong bóng đêm. Anh nín thở, không ngừng do xét bốn phía trong phạm vi 1000m…
"Không có."
"Ừ… chắc là sư phụ Lý."
Tầm ngắm của súng bắn tỉa lướt qua bên ngoài, là sư phụ Lý đang đứng canh giữ ở bên ngoài mà không vào.
Trong ánh mắt của Lục Bình, vị trí tâm ngắm đang dừng lại ở trên đầu sư phó Lý. Đầu ngón tay hơi hơi bóp, trong miệng phát ra một tiếng pằng, nhưng lại lập tức dời ngón trỏ đi.
Bên ngoài nhà kho, thân thể sư phụ Lý không hiểu sao lại nổi đầy lông tơ. Nhưng anh lại lập tức cảm nhận được loại cảm giác tử vong kia đã biến mất. Anh thở ra một hơi, biết rõ đây là sự giám sát của người phía sau Lục tiên sinh từ trong nhà kho.
"Sau này có thể tiếp tục luyện súng."
"Nhưng phải càng thêm cẩn thận… Năng lực phản trinh sát của mình đã được nâng cao thêm một bậc."
"Tôi con mẹ nó!"
"Đều canh giữ ở bên ngoài tiểu khu của mình làm cái gì? Hiện tại là năm phe, sau này có phải sẽ là 10 phe, 20 phe hay không?!"
Tâm tình Lục Bình phập phồng, anh không ngừng thay đổi vị trí, nằm trên đất, dùng tầm ngắm của súng để quét quanh bốn phía nhà kho.
Trái tim đập mạnh, trong miệng thì đang mắng thầm.