Chương 276 - Mẹ Kiếp!
A!"
Bóng đêm càng lúc càng sâu.
Trong nhà kho.
Lục Bình một mình ngửa mặt nằm ở trên sàn hành lang tầng hai. Anh há miệng thở hổn hển, chỉ cảm thấy mình giống như là bị bóp cổ, không thở nổi! Rất khó chịu, rất tuyệt vọng, rất thống khổ!
Anh hiểu rõ, hiểu rõ mình không nên cảm thấy may mắn, hiểu rõ tại sao những kẻ kia lại không đi theo mình đến nhà kho.
Không giấu được!
Bọn họ chỉ cần kéo lưới, dùng phương pháp loại trừ là có thể xác định được vị trí của nhà kho bên này.
Còn có!
Còn có Lý Anh!
"Bọn họ nhất định sẽ điều tra Hạ Mẫn Đan. Mà mình lại để Lý Anh đầu tư cho Hạ Mẫn Đan 10 triệu."
"Thuận theo những chuyện này sẽ tra được càng nhiều thứ hơn.”
Lục Bình thì thầm.
Trong nhà kho rộng lớn, Lục Bình càng nghĩ lại càng bị áp lực cắn nuốt. Tuy rằng anh nắm giữ tình báo, nhưng dù sao cũng chỉ là một người bình thường, Khi xâm nhập sâu vào vòng quyền lợi, những người mà anh tiếp xúc đều ở trên tầng cao của Kim Tự Tháp, năng lực của bọn họ phải nói là vô cùng to lớn.
"Không phải do mình không cẩn thận, là mình không thể nào giấu được, chỉ cần mình có động tác gì thì đều sẽ bị bọn họ phát hiện! Nhưng mình không thể nào không hề làm gì! Chuyện duy nhất mà mình có thể giấu chính là tổ chức tình báo phía sau mình. Bởi vì…"
Khóe miệng Lục Bình lộ ra nụ cười châm biếm: "Nó căn bản là không tồn tại!"
Lục Bình không nghĩ nhiều nữa, chỉ nằm như vậy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu, Lục Bình chợt ngồi dậy: "Bọn hắn đoán không ra về mình, đây là nguyên nhân khiến bọn họ không ra mặt."
"Mà ngay từ đầu mình cũng không che giấu thân phận ở bề nổi!"
"Cho nên, mình thực ra chưa có vấn đề gì cả? Mình chỉ cần tiếp tục chạy về phía trước, chạy xa hơn trước khi nguy hiểm đuổi đến là đủ rồi!"
Lục Bình nhanh chóng bò dậy, tay bắt lấy lan can rỉ loang lổ, ánh mắt quét qua nhà kho… Đây là chỗ mà anh cảm thấy để lộ ra sơ hở, bởi vì những nhân vật bí ẩn kia có thể dễ dàng phán đoán ra tình huống từ dấu vết và quỹ tích của viên đạn. Đây là chỗ mà anh luyện súng, mà việc một thương nhân tình báo lén lút luyện súng vào đêm khuya vốn đã không hợp lý.
"Nhưng mà…"
"Nhưng mà!"
Lục Bình hít thở sâu, bàn tay bắt lấy lan can đột nhiên dùng sức: "Nếu như, đây là nơi để mình trút giận thì sao?"
"Ai bắt buộc thương nhân tình báo thì không thể phát tiết tâm tình? Mà thói quen phát tiết tâm tình của mình chính là tùy tiện nổ súng!"
Nghĩ đến đây, anh liền bắt đầu hành động, rút khẩu P226 từ trên eo ra, sau đó đặt ngón tay dưới cò súng.
Anh không nhắm, chỉ tùy ý nổ súng.
Anh lại nằm xuống, dùng bả vai chống đỡ cây súng bắn tỉa, ngọn lửa mãnh liệt bắn ra, lan can, kim loại, bóng đèn… tất cả đều bị bắn thủng! Tiếng vang nặng nề liên tục không ngừng!
Phá hỏng!
Phát hỏng tất cả dấu vết có quy luật!
Lục Bình giống như là một kẻ phá hoại thuần túy! Quả nhiên, anh phát hiện loại hành vi tùy ý nổ súng và tùy ý phá hư này thật đưa đến một quá trình phát tiết thống khoái!
Qua rất lâu sau, Lục Bình cảm giác đã ghiền. Anh thu liễm cảm xúc, tháo súng bắn tỉa ra rồi bỏ vào trong túi tennis. Sau khi làm xong những chuyện này, anh đeo túi lên, đẩy cửa rồi rảo bước ra khỏi nhà kho.
Qua tối hôm nay, Lục Bình có thể càng thản nhiên đến nhà kho để… luyện súng phát tiết.
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.
"A…"
Lục Bình tỉnh lại, sau đó đôi lông mày lập tức nhíu chặt. Anh rên lên một tiếng, cảm giác cả người đều giống như là đã tan vỡ, khắp cơ thể đều không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
"Mẹ kiếp!"
Lục Bình nhe răng trợn mắt, anh gian nan đứng lên, cởi lớp áo bó sát người ra, có thể nhìn thấy rõ phần bả vai và lồng ngực đều tím đến kinh người. Anh đưa ngón tay ra, cẩn thận chạm vào da, "Hít…", còn chưa dùng sức ấn mà đã hít một hơi khí lạnh rồi.
Tối qua phát tiết quá hăng, kết quả là không có chú ý tới độ giật của súng bắn tỉa.
Nghỉ ngơi thật lâu rồi Lục Bình mới ra ngoài đi làm. Sau cuộc giác ngộ tư tưởng vào đêm qua, anh cảm giác bản thân có thể buông lỏng hơn trong việc nhảy múa trên dây thép! Cảm giác này đúng là càng ngày càng tuyệt!
Trước cửa tiểu khu huyên náo, ánh mắt Lục Bình nhìn qua dòng xe bốn phía, lướt qua giữa đám người. Anh không biết rõ kẻ nào là kẻ giám sát, gương mặt phía sau cặp kính gọng đen vẫn luôn giữ một nụ cười ấm áp.
Anh tin chắc rằng nụ cười hiện tại của bản thân mình khẳng định đang hiện lên trên màn hình của rất nhiều người. Thậm chí, nói không chừng còn bị không ngừng phóng đại, để cho rất nhiều chuyên gia nghiên cứu.
Anh bình tĩnh quét mã xe đạp công cộng, hướng về phía ga tàu điện ngầm. Trong khoang tàu vào giờ cao điểm buổi sáng, Lục Bình hít sâu một hơi, ngửi thấy đủ mùi vị pha tạp. Anh cảm thấy vô cùng an tâm và thực tế. Lục Bình nhét tai nghe vào trong lỗ tai, chuyên chú lắng nghe chương trình tâm lý học… Lúc trước, anh đã tìm kiếm và tải những video liên quan thông qua máy dự phòng. Anh hạ quyết tâm phải tăng cường thêm một bước nữ!