← Quay lại trang sách

Chương 277 - Thiết Thính Phong Vân!

Phương thức nhìn có chút quen thuộc. Cho nên, là vị Tống công tử của Tống gia Lĩnh Nam phái người tới sao?"

Trái tim đập một cách điên cuồng. Thậm chí, Lục Bình đều cảm thấy tối nay mình sợ rằng khó tránh khỏi tai kiếp. Sau khi nghĩ kỹ những chuyện này, anh vậy mà lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bất kể như thế nào, chỉ cần không thật sự chết đi thì cục diện này cũng sẽ mãi tiếp tục mà thôi. Lục Bình chỉnh lại cặp kính gọng vàng do bị rung lắc, nhìn chăm chú về phía sau, trầm giọng nói ra.

"Đi!"

Đinh Thanh bắt lấy thời cơ, đột nhiên đẩy cánh cửa đã bị bắn đầy lỗ ra, vừa đẩy ra, mấy viên đạn liền bắn ra.

Tuy rằng phương xa đang giao đấu, nhưng vẫn có tay súng chú ý tới tình huống bên này.

Kèm theo động tác này, thủ hạ của Đinh Thanh bắt đầu liều mạng, tranh thủ thời gian cho mấy người Đinh gia chạy trốn… Lục Bình dựa bên cạnh xe, chạy về phía tầng hai của nhà để xe, bên cạnh anh, Đinh Thanh đang cõng theo Tiết Hoa Thanh đang chảy máu.

Bọn họ vừa mới đi được chưa đến mấy bước, bầu không khí gần như hít thở không thông lại bị phá vỡ…

"Đến rồi!"

Người tới cũng mặc quần đen áo đen.

Trước cửa nhà để xe, sư phụ Lý tinh thông Bát Cực Quyền và Phách Quải Quyền hung hãn xông vào. Anh ta bắt lấy vị sư phụ Hình Ý Quyền Kia của Tống Tử Văn, hai người không ngừng giao thủ giữa từng chiếc xe khác nhau!

Bên trong không khí không ngừng vang lên từng tiếng xé gió!

Bát Cực Quyền cương mãnh, thường phải luyện thốn kình! Chú trọng vào những sự thay đổi trong chiến đấu, nhanh như chớp chiếm đoạt tiên cơ, cưỡng ép mở ra cánh cửa của đối phương, sau đó tung ra các đòn tấn công ngắn…

Mà Hình Ý Quyền thì lại là toàn thân vận sức chờ phát động, hư thực kết hợp, trầm ổn hùng hậu…

Thời khắc vạn cân treo sợi tóc…

Sư phụ Lý bắt được một sơ hở, bàn tay xoay chuyển, sau đó phát lực, lúc người của Tống Tử Văn vung quyền xuống thì toàn bộ cánh tay phải lập tức bị kéo xuống, máu thịt chảy xuống như mưa.

Vào lúc cánh tay bị kéo lại, vị quyền sư kia đã quả quyết đánh gãy cánh tay! Mặt đất dưới chân vỡ vụn, thân thể ngã về phía sau. Đối phương lắc mình mấy cái, sau đó chạy ra khỏi nhà để xe, chỉ để lại một vũng máu trên mặt đất.

Sư phụ Lý quay đầu nhìn về phía những tay súng còn lại trong nhà để xe, cùng với sự phối hợp của hỏa lực, những người kia lập tức bị chém nát giống như chém rau dưa.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Ừm."

"Vị sư phụ Lý này… chắc là ngài cũng đã biết từ lâu rồi…"

Đinh Thanh thở ra một hơi. Cho dù là anh cũng khó tránh khỏi việc cảm thấy may mắn vì có thể sống sót sau tai nạn. Anh liếm liếm đôi môi khô nứt, nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh, nói với vẻ thán phục.

Vị sư phụ Lý này lúc tuổi còn trẻ từng đánh Hắc Quyền ở nước ngoài. Nhưng bây giờ xem ra sợ rằng tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.

Khó trách! Khó trách Lục tiên sinh muốn cấp cho sư phụ Lý 100 triệu hàng năm. Nếu như chỉ là quyền sư bình thường thì hoàn toàn không đáng cái giá này!

?

Tôi biết cái gì?

Lục Bình hơi nghi hoặc, chỉ lộ ra nụ cười ôn hòa theo thói quen, không có đáp lại.

"Hô!"

"Hô!"

Người đàn ông trung niên áo đen chạy ra khỏi nhà để xe, đối diện chính là đường phố phồn hoa với ánh đèn đỏ rực.

Anh ta rõ ràng đã bị nội thương, vừa thở dốc thì hàng loạt mùi máu tanh đã xộc ra từ trong cổ họng. Xung quanh, dòng người đông đúc lập tức bị dáng vẻ này của vị quyền sư hù dọa. Bọn họ không ngừng phát ra tiếng hét hoảng sợ chói tai, giống như là bầy gà gặp động vật ăn thịt, điên cuồng rút lui về phía sau.

Trong mắt của người đàn ông trung niên áo đen lộ ra vẻ dữ tợn, nghiêng đầu nhìn lại mấy lần, sau đó rẽ vào một giao lộ khác.

Vị trí cánh tay là kinh khủng nhất, bị xé rách cả gốc, máu thịt lồi ra vô cùng dữ tợn, xương cốt lởm chởm… Không lâu sau, người đàn ông trung niên áo đen chạy vào trong đường hầm, dựa vào bên tường. Lúc này, anh ta mới dám buông lỏng lại, tháo mũ bảo hiểm xuống, thuận tay ném nó vào trong thùng rác ở bên cạnh.

Trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt.

"A lô."

"Tống công tử, thất bại!"

Anh ta bấm điện thoại, giọng nói khàn khàn vang lên: "Đối phương cũng có quyền sư, tinh thông Bát Cực và Phách Quải, biết cách nắm bắt sống chết, không phải là người khổ hạnh tu luyện mà là từng lăn lộn trên chiến trường."

"Thực lực ở trên tôi, Minh Kình hậu kỳ, chiến lực đặc công cấp A+."

"Tôi biết rồi."

"Anh ở yên tại chỗ, tôi phái người đến đón anh."

Giọng nói lạnh như băng vang lên.

Điện thoại bị cúp, tại trung tâm tài chính CBD của Lục Gia Chủy, Trung Hải, vẻ mặt của thanh niên anh tuấn bình tĩnh, anh ta đứng lên đi tới trước cửa sổ, đối diện là bến Thượng Hải phồn hoa nhất, phương xa đèn là thành phố được ánh đèn neon rực rỡ bao phủ… Khát vọng quyền lợi mênh mông khiến cho người thanh niên điên cuồng!

Thư ký trẻ tuổi cúi đầu đứng ở trong góc. Cô thậm chí là còn không dám thở mạnh. Giữa dư quang của ánh mắt, cô trông thấy thanh niên ác ma khoác lên mình lớp da người anh tuấn kia khẽ nâng cằm, chậm rãi vặn vặn cổ…

Đúng lúc này, tầm mắt của Tống Tử Văn nhìn thẳng vào ánh mắt của thư ký thông qua cửa sổ sát đất trong suốt.

"Đưa lão Tiết đi bệnh viện."

Tim Lục Bình đang đập rất nhanh. Chuyện này nhìn như rất dài, nhưng trên thực tế từ đầu đến cuối chỉ kéo dài có mấy phút mà thôi, giống như cách thức… Cảm xúc dâng trào khi đối mặt với sự sống và cái chết, mồ hôi không ngừng bài tiết, thậm chí khiến cho Lục Bình cảm thấy cơn sốt ban ngày của mình đều đã khỏi hẳn. Đầu vốn dĩ còn có chút đau nhức, hiện tại lại cực kỳ thanh tỉnh.

Sau khi bình tĩnh lại, anh nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh đang cõng Tiết Hoa Thanh, trầm giọng nói ra.

"Còn nữa, kiểm kê thương vong. Tất cả những người có thương vong đều sẽ nhận được đãi ngộ gấp đôi." Anh tiếp tục nói.

"Vâng!" Vẻ mặt Đinh Thanh nghiêm túc, đáp một tiếng.

Lục Bình thu hồi ánh mắt, rảo bước đi về phía trung tâm của khu vực giao chiến trong nhà để xe. Bước đi của anh không nhanh, mỗi khi bước ra một bước đều phải không ngừng tiến hành xây dựng tâm lý cho bản thân. Vừa rồi còn không cảm giác được gì, hiện tại cảm giác đau đớn trên tay trái bắt đầu trở nên rõ rệt. Phía trên mu bàn tay hiện tại vẫn đang bị mảnh kính dính chặt, nhưng cũng may là không cắt đến mạch máu hay gì cả, không có vấn đề gì quá lớn.

"Hít…"

Tại chiến trường trong nhà để xe, cảnh tượng chấn động lòng người đập vào mi mắt.

Thịt vụn, máu tươi và tử vong đều đang ở khoảng cách gần!

Lục Bình bước ra một bước, đứng ở trước vũng máu…

"Tống Tử Văn! Tống Tử Văn đáng chết!" Lục Bình cảm thấy sợ hãi và tức giận trước nay chưa từng có.

"Lục tiên sinh."

Sư phụ Lý có vẻ ngoài hung hãn đi đến bên cạnh, gọi một tiếng. Anh đã thu lại khí thế liều mạng như sấm sét lúc nãy, cả người bất như núi.

"Chuyện tối nay đã làm phiền sư phụ Lý rồi." Lục Bình chắp tay cười nói.

"Đều là chuyện nên làm, nhận lộc của người thì phải hết lòng làm việc vì người."

Sư phụ Lý gãi đầu một cái, giữa nụ cười hiện lên mấy phần thật thà: "Người chạy trốn ban nãy hẳn là cao thủ Hình Ý Quyền của Lĩnh Nam, còn có một số cao thủ Lão Hồng Quyền."

Dừng lại chốc lát, anh lại bổ sung:

"Không phải là một người tầm thường."

Người quyền sư trung niên này nhìn qua thì đúng là có chút thật thà. Nhưng trên thực tế, anh ta đã chạy tới đây vào lúc đám tay súng của Tống Tử Văn xông vào hầm để xe. Anh ta không vội ra tay mà quan sát một trận trước, sau khi nhìn thấy thế cục nguy hiểm thì mới ra tay, làm chúa cứu thế.

Lục Bình thầm học thuộc mấy thuật ngữ ở trong lời nói của sư phụ Lý, hạ quyết tâm sau khi trở sẽ tra Baidu một hồi. Anh áp những suy nghĩ này xuống, mỉm cười đáp lời đối phương.

Không lâu sau, Đinh Thanh đã phân phó xong mọi chuyện sau đó đi tới.

"Lục tiên sinh."

"Sư phụ Lý."

"Chúng ta lên trên tầng rồi hãy nói nói."

Đinh Thanh liếc qua cảnh tượng kinh khủng ở trong bãi đỗ xe mà không thèm chớp mắt. Anh vốn là người bò ra từ trong sống chết, chiến trận như vậy chẳng là gì đối với anh cả. Sau đó, anh trầm giọng nói.

Đám người tiến vào trong thang máy.

Lục Bình đứng ở phía trước, Đinh Thanh và sư phụ Lý một trái một phải đứng ở bên cạnh anh. Cảm nhận được thang máy đang đi lên, vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, trước mắt hiện ra những chuyện xảy ra trong 24 giờ gần đây của mình.

Những chuyện kia cho dù như thế nào cũng không nên xảy ra ở trên người của một nhân viên bình thường.

"Ài!"

"Lúc mới bắt đầu, mình quả thật có chút không thể chịu đựng thêm cuộc sống bình thường, chết lặng và buồn tẻ này nữa. Muốn theo đuổi sự kích thích! Theo đuổi phụ nữ, tài phú và quyền lợi! Thậm chí, mình còn chuẩn bị tâm lý cho việc tìm đường sống trong cái chết, nhảy múa ở trên mũi đao!"

"Nhưng mà…"

"Nhưng mà… những chuyện này cũng quá kích thích rồi."

Lục Bình hàn một tấm mặt nạ ở bên ngoài, đáy lòng thì thở dài thở ngắn.

Tầng hai quán trà.

Ba người đi vào trong quán trà, phòng riêng khói trà mờ mịt, một mỹ nhân cổ điển mặc sườn xám chậm rãi lộ ra đôi chân ngọc ở phía sau màn che, làn váy được nâng dần theo phần hông, da thịt trắng như tuyết dần dần lộ ra…

Vừa bước vào, quyền sư Lý đã nhìn chằm chằm một màn này với ánh mắt sáng rực. Anh ta không ngừng mím miệng mới có thể thả lỏng đôi bàn tay có thể làm vỡ đá kia, cố gắng kiềm chế.

"Chờ biểu diễn xong, sẽ bảo bọn họ xoa bóp cho sư phụ Lý."

Lục Bình và Đinh Thanh nhìn nhau, cười nói.

"Khách sáo! Khách sáo rồi!"

Nụ cười trên mặt sư phụ Lý trở nên rực rỡ, vừa chào hỏi không đến hai câu đã lập tức đáp lại: "Vậy cứ như thế đi!"

"Lục tiên sinh, tôi gọi bác sĩ qua đây băng bó cho ngài một chút."

Trà rót đầy.

Người bắt đầu nhảy múa.

Tiếng nhạc sôi động vang vọng khắp căn phòng. Sư phụ Lý dựa vào, nhìn chằm chằm vào vũ cơ không chớp mắt, bàn tay còn không ngừng đánh theo nhịp.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Đinh Thanh mở cửa, rất nhanh liền trở lại bên cạnh Lục Bình, nhẹ giọng nói.

"Ừm." Lục Bình, đáp một tiếng.

Tay trái của anh đã đau đến tê dại, nếu không xử lý, anh sẽ sau đó sẽ bị nhiễm trùng.

Nữ bác sĩ trẻ tuổi rõ ràng là có chút sợ hãi. Cô thậm chí là không dám ngẩng đầu lên, giống như là rất sợ trông thấy dáng vẻ của Lục Bình. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Lục Bình, sau khi khử trùng xong, cô cẩn thận cầm nhíp gắp từng mảnh kính vụn ra từ trong máu thịt.

Lục Bình đau đến mức sống lưng lại bắt đầu chảy mồ hôi, nhưng trên mặt lại miễn cưỡng duy trì lớp mặt nạ bình tĩnh.

"Hô!"

Sau khi băng bó xong, anh cũng dần thả lỏng hơn.

Trong phòng trà, bầu không khí không ngừng bay lên… Khi các mỹ nhân cổ điển đi ra từ sau màn che, bao vây quanh người sư phụ Lý thì vị quyền sư này không khỏi híp mắt lại.

Những cuộc đối thoại lác đác vang lên.

⚝ ✽ ⚝

"Trong giới truyền võ chúng tôi dùng kình lực để phân chia! Người Minh Kình thì phải luyện tập theo quy tắc và không hề dễ dàng. Chuyển động của thân thể phải thuận theo mà không thể bất thường, tay chân lên xuống phải chỉnh tề mà không thể tán loạn."

"Người Ám Kình, trong quyền có nhu kình, giết người trong vô hình."

"Người Hóa Kình, chính là tông sư. Luyện Ám Kình đến cảnh giới chí nhu chí thuận, sức mạnh có thể chạm tới răng, đầu lưỡi, móng tay, lông tóc, Ám Kình trải rộng toàn thân. Có thể làm được đến mức một sợi lông cũng không thể thêm, trùng nhặng không thể rơi xuống."

Đinh Thanh tò mò hỏi.

Sư phụ Lý không ngừng vung tay, giọng nói vang vọng khắp phòng trà.

Nhưng thứ này vốn không phải là bí mật gì. Tâm tình của anh ta đang say sưa, hơi hé mắt, giảm thấp chút âm lượng rồi lại nói: "Đương nhiên, những kiến thức này cũng có sự khác biệt trong giới truyền võ."

"Lúc tôi đánh quyền ở nước ngoài, còn nghe nói qua một loạt cấp bậc khác. Bất kể là quyền thuật, hoặc là Muay Thái, Nhu Thuật… đều theo đuổi hai thứ. Một là lực bộc phát, hai là lực phản ứng. Sự bộc phát cực hạn của thân thể cộng với sự phản ứng cực hạn của con người chính là người mạnh nhất!"

Trong những lời này của sư phụ Lý hình như có ẩn chứa những bí mật.

Lục Bình nâng chén trà lên, trên mặt tươi cười, động tác nhấp trà hơi dừng lại, ngưng thần lắng nghe.

"Mà ở nước ngoài có sở nghiên cứu, căn cứ vào lực bộc phát và lực phản ứng, tiến hành phân chia cấp bậc đối với những người đạt đến cực hạn của hai chỉ tiêu trên, chiến lực đặc công cấp A, chiến lực đặc công cấp AA, và chiến lực đặc công cấp AAA!"

"Tôi cũng không rõ số liệu cụ thể. Không biết Lục tiên sinh có biết rõ không?"

Sư phụ Lý chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Lục Bình.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình im lặng.

"Tôi đi xuống hút điếu thuốc."

"Hai mẹ con các người muốn đi vệ sinh thì nhanh đi đi, phía sau sẽ không dừng xe nữa đâu."

Ban đêm.

Chiếc xe Passat màu đen lái ra khỏi đường cao tốc Trung Hải, đậu ở gần trạm xăng của đường cao tốc. Một người đàn ông trung niên đội lưỡi trai, mặc áo khoác da màu đen, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch kéo phanh tay, ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai mẹ con trong kính chiếu, trầm giọng nói.

Nói xong, không chờ hai người đáp lời đã đẩy cửa đi ra ngoài. Anh ta dựa vào bên cạnh đèn đường, miệng ngậm điếu thuốc. Hai tay sờ ở trong túi, lại đưa về phía trong ngực, một hồi lâu mới móc ra một cái bật lửa từ trong túi quần.

[ Phốc xì —— phốc xì ——]

Anh ta hít sâu một hơi, khói trắng phun ra từ trong lỗ mũi.

"Mẹ."

"Con muốn về nhà… Hôm nay con đã không đi học, không đi nữa chắc chắn sẽ không theo kịp các bạn."

Bên trong buồng xe, bé trai nằm ở trong ngực người mẹ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Cậu bé không dám khóc lên, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nói.

"Huy Nhi ngoan, mẹ cũng muốn trở về nhà." Người phụ nữ trung niên giản dị bình thường vỗ vỗ lưng con trai.

Cô không ngừng trấn an: "Bên phía cô giáo không cần lo lắng. Mẹ đã gọi điện xin nghỉ với cô Chu rồi, chờ chúng ta về nhà lại đến nhà cô giáo học bù lại những buổi đã nghỉ! Đến lúc đó, con sẽ học được càng nhiều hơn so với lúc trước!"

"Mẹ."

"Hửm?"

"Ba đâu? Cả ngày hôm nay cũng không thấy ba! Con nhớ ba rồi…”

Bé trai kháu khỉnh bụ bẫm hỏi.

Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên lập tức trở nên sững sờ, mím môi, bên trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Cô còn không biết là đã xảy ra chuyện gì liền bị một người đàn ông tự xưng là bạn của chồng mang đi. Có bằng chứng, có ủy thác, chỉ là có chút không rõ vì sao. Cô đã gọi cho chồng vô số lần rồi nhưng mà không có ai nghe máy cả. Dọc theo con đường này, trong lòng của cô càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, có chút bối rối, nhưng mà vẫn phải cố gắng gượng ở trước mặt con trai.

Người đàn ông trung niên bên ngoài xe hút xong điếu thuốc, sau đó đi vào phòng vệ sinh rồi trở lại trong xe.

Xe một đường chạy về phía Tây.

Rất lâu sau, bé trai ngủ thiếp đi trong lòng người mẹ. Người phụ nữ trung niên nhìn về phía kính chiếu hậu, đôi môi giương lên mấy lần muốn nói chuyện. Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút run rẩy:

"Chồng của tôi rốt cuộc đã có chuyện gì?"

"Van xin anh."

"Hãy nói thật với tôi!"

Người đàn ông trung niên nhìn thẳng vào ánh mắt của người phụ nữ, giọng nói khàn khàn vang lên:

"Anh Tằng là một anh hùng."

"Anh ấy luôn là nội ứng ưu tú nhất và giàu kinh nghiệm nhất trong đội ngũ của chúng tôi, anh Tằng đã dấn thân vào một vụ án nội ứng từ mười năm trước…"

"Vào ngày hôm qua, anh Tăng đã hy sinh! Nhưng vụ án vẫn phải tiếp tục. Chị dâu, còn có Tiểu Huy, hai người nhất định phải di chuyển địa chỉ! Chúng tôi đã đổi mới thân phận cho hai người, chị và Tiểu Huy cần bắt đầu cuộc sống mới rồi!"

"Chị dâu! Xin lỗi!"

"Sẽ không quá lâu đâu, phía trên sẽ khôi phục thân phận cho anh Tằng, chị và Tiểu Huy cũng có thể trở lại Trung Hải!"

Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.

Trong câu chuyện này, thương nhân tình báo Tăng Vĩ lắc mình một cái đã hóa thành anh hùng của lực lượng cảnh sát. Đây là kết quả mà Tăng Vĩ đã tự mình tưởng tượng ra từ rất nhiều năm trước.

Người phụ nữ trung niên che miệng, vành mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt không ngừng lăn xuống.

"Chị dâu, đây là một cái thẻ ngân hàng, là chi phí sinh hoạt sau này của chị và Tiểu Huy. Tiền thưởng, tiền an ủi, tiền trợ cấp của anh Tăng trong những năm này đều ở chỗ này. Sau này, phí sinh hoạt hàng tháng đều sẽ được gửi vào trong thẻ này." Người đàn ông trung niên móc một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa tới, trầm giọng nói.

"Chị dâu… xin hãy nén bi thương!"

"Anh Tằng là anh hùng! Tôi và Huy Nhi vĩnh viễn sẽ luôn cảm thấy hãnh diện vì anh ấy! Chờ Huy Nhi trưởng thành, tôi sẽ nói cho nó biết tất cả những chuyện này!"

Chiếc xe con màu đen biến mất ở trong màn đêm.

Đối với hai mẹ con này mà nói, chân tướng khó bề phân biệt vĩnh viễn sẽ không được hé lộ cho bọn họ. Đương nhiên, đây cũng có thể sẽ là kết quả tốt nhất.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh, Đinh tiên sinh. Các người tiếp tục uống đi, tôi đi xuống nghỉ ngơi một hồi!"

Trong phòng trà.

Sau khi trò chuyện một hồi, sư phụ Lý liền ôm lấy vũ cơ sườn xám vội vàng đi ra phía ngoài. Anh ta đứng ở trước cửa, quay đầu lại nói với Đinh Thanh: "Đinh tiên sinh, phòng ở bên cạnh đúng không?"

"Ngoài cửa đã có người chờ." Đinh Thanh trầm giọng nói.

Sau khi cửa được đóng lại, Đinh Thanh nói mấy câu rồi cũng đứng dậy rời đi. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, anh cũng phải có chút sắp xếp. Phía sau lưng anh chính là Tào Môn, mà Tào Môn chỉ có thể tính là thế lực tầng trung ở Trung Hải, nằm ở cấp thứ hai trong tầng quyền lợi. Nhưng bọn họ có căn nguyên sâu xa, lịch sử lâu dài, không phải ai cũng có thể bắt nạt.

"Hô!"

Trong phòng chỉ còn dư lại một mình Lục Bình.

Anh vẫn duy trì tư thế cầm chén trà, thổi thổi trong khói trà lượn lờ, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên. Cổ họng cảm nhận được một luồng ấm áp, Lục Bình mới cẩn thận buông lỏng thân thể. Anh đặt chén trà lại phía trước bàn. Lục Bình dựa về phía sau… Thân thể của anh mệt mỏi, nhưng nếu để cho anh ngủ thì lại không thể ngủ được. Trong đầu không ngừng nhớ lại những lời ban nãy của quyền sư Lý Đại Chung.

"Minh Kình, Ám Kình…. Cấp A, cấp AA…"

"Mẹ kiếp!"

"Rốt cuộc là mình bị bệnh, hay là cái thế giới này có bệnh?! Đây rốt cuộc đều là gì chứ…!"

Lục Bình thầm mắng ở đáy lòng.

Anh dần dần hiểu rõ. Phần lớn người bình thường trên cái thế giới này đều giống như là dê, bò, lợn, chó được nuôi dưỡng ở bên trong một cái chuồng, không nhìn thấy dáng vẻ chân thật của thế giới ở bên ngoài… Không nói ra được là tốt hay xấu, biết càng ít nói không chừng sẽ càng an toàn và hạnh phúc.

Anh lấy điện thoại di động ra, chú ý tới mấy tin nhắn hỏi thăm của bạn gái Trương Oánh Oánh. Anh mím môi một cái, sau đó nhắn lại. Sau đó, anh lại mở trình duyệt lên tìm kiếm thông tin xung quanh khu vực đi bộ vừa rồi, quả nhiên giống như lúc Triệu Chính Khiếu gặp tập kích, dường như là đã có một bàn tay to xóa sạch đi những nội dung liên quan, tiếp tục duy trì sự trong sạch giả tạo.

"Quy tắc cũng có hai bộ."

"Quy tắc thế giới của người bình thường sinh hoạt dưới ánh mặt trời; quy tắc sinh tồn của đám quyền quý ở tầng sâu thế giới… quy tắc phía sau càng thiên hướng về cá lớn nuốt cá bé, cắn xé và nuốt chửng lẫn nhau nhưng vẫn phải duy trì sự cân bằng nào đó."

Suy nghĩ của Lục Bình rất hỗn loạn.

Suy nghĩ thật lâu, anh phát hiện chẳng qua chỉ là tăng thêm phiền não, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

Lục Bình nhắm hai mắt lại, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Cho đến khi cửa phòng trà bị Đinh Thanh gõ vang, cả người anh bỗng nhiên tỉnh lại, liếc nhìn thời gian, đã qua 40 phút.

"Vào đi."

Lục Bình xoa xoa huyệt thái dương, thuận tay rút một quyển sách ra từ bên cạnh, sau đó ra vẻ trầm giọng nói.

"Lục tiên sinh." Đinh Thanh rảo bước đi đến bên cạnh, gọi một tiếng.

Anh hơi dừng lại một chút, giọng nói khàn khàn lại tiếp tục vang lên: "Bên phía Lão Tiết không có chuyện gì, đã tỉnh lại."

"Đừng đứng đó làm gì, ngồi xuống rồi nói." Lục Bình ngáp một cái, anh dựa vào trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, ôn hòa nói.

"Bác sĩ nói vận may của lão Tiết đúng là rất tốt, viên đạn chỉ cách động mạch ở cổ một chút."

"Tình hình thương vong còn lại thế nào?" Lục Bình hỏi.

"Thủ hạ của tôi có năm người chết, ba người trọng thương, một người bị thương nhẹ."

Lục Bình nghe vậy thì mí mắt khẽ run, nhưng lập tức thu liễm tâm tình, đáp một tiếng: "Chăm sóc kỹ cho bọn họ."

"Vị sư phụ Lý kia còn đang bận rộn?" Lục Bình ngẩng đầu, nhìn xung quanh một cái, trong giọng nói mang theo ý cười.

"Ừm." Đinh Thanh gật đầu.

"Chẳng lẽ, đây là hiệu quả đặc biệt khi luyện truyền võ?"

Lục Bình thì thầm ở đáy lòng. Anh còn đang chờ sau khi sư phụ Lý kết thúc thì cùng nhau về nhà. Vừa trải qua một trận tập kích như này, để Lục Bình trở về một mình, anh quả thực có chút sợ hãi. Ngay sau đó, anh tiếp tục dùng lời nói làm mồi câu cá, ủy thác sư phụ Lý ẩn náu bốn phía xung quanh trong mấy ngày tiếp theo, làm nhân viên an ninh mấy ngày.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh, để ngài đợi lâu rồi."

Lại qua hai mươi phút, sắc mặt sư phụ Lý đỏ ửng, hơi duỗi người một cái, cơ thể phát ra tiếng răng rắc. Anh nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh đang bình tĩnh đọc sách ở trước bàn trà, giọng nói vang vọng khắp phòng.

"Xem ra Lý sư phó đã nghỉ ngơi xong rồi."

Lục Bình nghe vậy thì cũng không vội đáp lời, mà là bình tình dùng que kẹp lại trang sách đang đọc dở, sau đó đè quyển sách mà mình đang giả vờ đọc xuống dưới. Lúc này, anh mới ngẩng đầu lên, cười nói.

Xem ra, nếu như có cơ hội thì bản thân cũng phải luyện truyền võ một chút.

Phía sau cặp kính mắt gọng vàng phản chiếu thân ảnh của quyền sư trung niên, Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.

Đêm khuya.

Lục Bình xách túi công văn, đi trong hành lang mờ mịt.

Lục Bình lục lọi chìa khóa, tiếng mở cửa lách cách vang lên, anh đẩy cửa ra. Bên trong nhà, ánh đèn phòng khách dịu dàng chiếu vào quanh người. Ánh mắt anh hơi dừng lại, nhìn về phía đôi chân ngọt mượt mà trước mặt, thuận theo đường cong hướng lên… Chị Mẫn Đan đang mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ, nằm ở trên ghế sofa đắp mặt nạ, trên TV đang chiếu bộ phim cổ trang mới nhất.

"Bình Tử."

"Cậu đã về rồi."

Lòng lan chân chị Mẫn Đan hơi cong lại, muốn thu hồi chân. Nhưng ngay sau đó, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, sau đó lập tức buông lỏng động tác, duỗi lưng một cái, lười biếng kêu: "Chị còn tưởng rằng cậu tối nay sẽ không về."

"Đúng rồi. Chị ban nãy có nấu chút đồ ăn khuya, có muốn ăn chút gì hay không."

Đôi môi đỏ của cô khẽ giương lên, kéo dài ngữ điệu, đang cố ý nghĩ đến cái gì đó. Cô hạ quyết tâm, chỉ cần Bình Tử động một chút, cô sẽ lập tức phản lại. Hạ Mẫn Đan không tin, người bạn cùng phòng này của mình thật sự có thể khắc chế được.

"Cám ơn chị Mẫn Đan."

"Hôm nay không ăn đâu, cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Hạ Mẫn Đan: …

Lục Bình thả túi công văn xuống, đổi giày, sau đó đáp một tiếng. Đúng lúc này, động tác của anh chợt dừng lại, phía sau cánh cửa đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, nhưng chưa được hai bước, tiếng bước chân đã nhanh chóng biến mất. Tim anh đập rộn lên, sau đó phản ứng lại, hiểu rõ là sư phụ Lý đã theo tới.

Sáng sớm, sau khi Đinh Thanh báo cáo tin tức với mình, anh đã yêu cầu sư phụ Lý ở cùng mình mấy ngày. Buổi tối, đối phương sẽ ở lại bên cạnh nhà mình… Nếu như ban đêm gặp tập kích thì sư phụ Lý có thể xuất hiện kịp thời.

Còn về các hộ gia đình bên cạnh… bất kể là thủ đoạn tiện lộ ra ngoài ánh sáng hay là không tiện thì đều có vô số biện pháp để bọn họ dọn đi.

"Chị Mẫn Đan, em về phòng đây." Lục Bình nói.

Nói xong, anh liền đi vào phòng ngủ.

Phía sau anh, đôi mắt đẹp của Hạ Mẫn Đan nhìn chăm chú vào Lục Bình, khẽ cắn hàm răng, chờ cửa phòng đóng lại mới thu hồi ánh mắt.

Lục Bình đứng dựa vào cánh cửa, anh đã hơn 30 giờ không có trở về căn phòng ngủ chật hẹp này rồi… Anh thở ra một hơi, sau đó trượt dọc theo cánh cửa ngồi xuống mặt đất. Hiện tại đã ổn hơn rồi, bên cạnh có sư phụ Lý, Lục Bình không biết là đã cảm thấy an toàn, hay là đã mất đi khoảng không gian yên tĩnh cuối cùng.

Ít nhất thì anh không dám làm ra những động tác quá kịch liệt ở trong phòng ngủ.

"Qua mấy ngày mà vẫn yên ổn thì để cho sư phụ Lý trở về."

"Mình xem như đã hiểu rõ, nhân vật như sư phụ Lý đúng là tương đương với vũ khí nguyên tử, có lực chấn nhiếp vô cùng lớn."

Lục Bình lẩm bẩm.

Anh chôn mặt ở giữa hai chân, vòng tay ôm lấy đầu. Ngồi như vậy, một lúc lâu sau đó, Lục Bình giống như là đã khôi phục lại rất nhiều, chống hai tay một cái rồi đứng dậy, treo túi công văn ở phía sau cửa, rảo bước đi đến trước tủ sách.

Anh nín thở, ánh mắt xuyên thấu qua cánh cửa kính.

Phía sau cửa tủ, tình báo mới đang an tĩnh nằm ở đó. Lục Bình tháo gỡ nút thắt, màu vàng đập vào đáy mắt… Tình báo cơ mật màu vàng thứ năm!

Một đêm yên lặng.

Hôm sau, Lục Bình tỉnh lại trên chiếc giường nhỏ, đêm qua nghỉ ngơi khá là tốt, cả người cảm thấy thanh tỉnh và thoải mái hơn, cảm giác cơn sốt ngày hôm qua đã hoàn toàn thuyên giảm. Anh ngồi dựa lưng vào thành giường trong mấy phút sau đó lưu loát đứng dậy.

Uống nước!

Tập luyện!

Lục Bình dò xét lại căn phòng của mình một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì bỗng dưng kéo rèm cửa sổ ra. Ánh mặt trời rực rỡ lập tức chiếu vào, anh tắm mình dưới ánh mặt trời, toàn bộ tâm tình phảng phất như đã không còn nặng nề giống như đêm qua nữa. Anh chú ý tới, thảm thực vật bên ngoài cửa sổ dường như đang đâm chồi, sắp mọc lá mới, sự âm u lạnh lẽo của cuối đông dần dần được sự ấm áp thay thế…

"Chải chuốt một hồi, nhìn thẳng vào sức mạnh hiện có của mình và những nguy cơ mà bản thân phải đối mặt trong tươi lai."

Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách, lấy cuốn sổ ra.

"Thứ nhất, lấy Lý Ngọc Trân và truyền thông Xuyên Hòa làm trung tâm. Bắt đầu từ đợt cuối năm, doanh số bán hàng trực tuyến của truyền thông Xuyên Hòa phát triển rất nhanh, đang từng bước lộ ra phong thái của độc giác thú. Mà trong cái vòng này, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đã hoàn toàn bị mình thu vào dưới quyền."

"Thứ hai, ba người Ngô gia Hồng Lâu, ông trùm tài chính Triệu gia Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam thành lập tập đoàn Thế giới mới, cũng đang trong giai đoạn phát triển. Đây chính là hình thức ban đầu của việc nắm giữ hệ thống tư bản."

"Thứ ba, thiết lập mối quan hệ đặc biệt với Chu Nhĩ Vĩ, phó viện trưởng của trung tâm y tế Thụy Tân- một tập đoàn y tế hàng đầu Trung Hải, nhưng mà còn cần tiếp tục tăng cường."

"Thứ tư, đang thiết lập một đội ngũ tác chiến hoàn toàn thuộc về mình."

Lục Bình không ngừng ghi chép lại. Anh tỉ mỉ đọc lại một lần, tuy rằng phía sau mỗi một thành quả đều đại biểu cho nguy cơ tương ứng. Nhưng Lục Bình vẫn cảm thấy có cảm giác thành tựu khổng lồ! Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất giờ phút này, anh đã thu hoạch được nhiều hơn những gì mình bỏ ra!

Đâm ——

Anh xé rách trang giấy, sau đó vò nát thành từng mảnh nhỏ rồi bỏ vào trong túi.

Lục Bình lại kéo rèm cửa sổ lên.

Giống như thường ngày, sau khi ăn mặc chỉnh tề và xách lấy túi công văn, anh bắt đầu hòa vào giữa thành phố ồn ào trong giờ cao điểm buổi sáng.

⚝ ✽ ⚝

"Nhắc tới chuyện này…"

Trong ga tàu điện ngầm.

Lục Bình giống như là một giọt nước, cùng đám nhân viên văn phòng đông nghịt tuôn trào từ miệng tàu điện ngầm. Anh đứng ở ngã tư đường, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xanh lam, ánh sáng khúc xạ thành những gợn sóng lăn tăn, ánh vào những tòa nhà chọc trời, Lục Bình chợt nghĩ đến: "Sư phụ Lý không phải là không có chú ý tới chuyện mình đi làm đó chứ?"

"Anh ta thật sự đi theo xung quanh mình sao."

Từ lúc bắt đầu đi xe đạp công cộng vào sáng sớm, Lục Bình liền không ngừng chú ý về phía sau lưng. Đến trạm tàu điện ngầm thì càng là như vậy, anh cẩn thận từng li từng tí quan sát đám người chen người buồng xe, cho dù như thế nào đều không nhìn thấy thân ảnh của người đàn ông trung niên kia.

Anh còn đang suy nghĩ, đen xanh đã sáng, anh sải bước qua đường.

"A Bình!"

Tại một giao lộ khác, Cố Đại Thạch nhìn thấy thân ảnh của Lục Bình. Sau khi băng qua đường, anh chạy nhanh mấy bước, người còn chưa tới tiếng đã truyền đến bên tai.

"Đại Thạch." Lục Bình ôn hòa đáp.

"Thân thể đã khỏe hơn chưa?"

"Hoàn toàn khỏe rồi!" Lục Bình vươn tay làm ra động tác khoe cơ bắp, cười toét miệng nói.

Anh đeo mắt kính gọng đen, xách túi công văn đi sánh vai cùng Cố Đại Thạch hướng về phía tòa nhà Xuyên Hòa. Ai cũng không thể nghĩ đến, nhân viên văn phòng bình thường này đêm qua lại vừa mới trải qua một chiến trận kinh khủng.

"Lục tiên sinh."

Sau lưng, giữa đám nhân viên văn phòng, sư phụ Lý mặc quần áo lao động. Anh xách túi công văn đi qua, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Bình. Trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, nhưng sau đó lại lập tức dùng bàn tay đầy vết chai vỗ đầu một cái, "Lý Đại Chung à Lý Đại Chung! Làm chuyện mày cần làm là được, lòng tò mò càng nặng thì chết càng nhanh, mày còn không biết sao!"

"A Bình."

"Hửm?"

"Gần đây sau khi tan làm đều đang bận rộn gì vậy?"

Lục Bình và Cố Đại Thạch đi đến trước tòa nhà, giọng nói của đối phương đột nhiên vang lên ở bên tai.

"Sao thế?" Tim Lục Bình đập thình thịch, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại.

"Gần đây nha đầu Oánh Oánh kia đều sắp viết rõ sự tủi thân lên trên mặt rồi."

"Tôi có bảo Từ Mộng hỏi thăm một chút mới biết được, có phải tiểu tử cậu sau khi tan làm một lúc liền mất tích hay không, còn không thèm trả lời tin nhắn của con gái người ta. Oánh Oánh là một cô gái tốt, A Bình, cậu nhất định phải quý trọng. Ngày hôm qua cậu lên cơn sốt, người ta bận trước bận sau, vô cùng lo lắng."

Cố Đại Thạch không ngừng nói.

Lục Bình có chút buồn cười khi bản thân mình lại nghi ngờ nghi quỷ. Nhưng ngay sau đó, anh thoáng có chút đăm chiêu rồi đáp:

"Yên tâm đi, Đại Thạch."

Nói xong, hai người đi vào bên trong tòa nhà, chen vào trong góc thang máy…

"A!"

"Thật là thoải mái…"

Gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Buổi chiều.

Văn hóa Ngô Minh.

Lục Bình điều khiển con chuột, hoàn thành một hạng mục thiết kế trong tay. Anh đã rất lâu rồi không có tự mình vẽ, nhiệm vụ trong tay phần lớn đều giao cho thư ký Hạ Đình, nghe nói tầng trên còn đặc biệt sắp xếp nhân viên hoàn thành công việc cho anh.

Sau khi lưu xong, anh nghiêng đầu nhìn về trời xanh mây trắng. Lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua văn phòng bận rộn… Trước đây không lâu, bầu không khí lười biếng sau nghỉ Tết đã hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người đều đã tiến vào trạng thái làm việc. So với năm trước, năm nay văn hòa Ngô Minh nhờ phúc của Xuyên Hòa mà đã được nâng cao một bước.

Lục Bình thu tầm mắt lại, nhìn về phía bạn gái. Cô gái cúi đầu, mím chặt miệng, một giây trước còn nhìn lén bạn trai nhà mình, nhưng sau khi nhận thấy tầm mắt của bạn trai thì khóe môi cô lại khẽ nhếch lên, sau đó lập tức dời mắt đi chỗ khác!

Rõ ràng là không có phát ra âm thanh gì, nhưng mà bên tai Lục Bình lại dường như nghe thấy một tiếng ‘hừ’ ngạo kiều. Anh cảm thấy thú vị, thậm chí là thích thú đối với hình ảnh như vậy… Cảnh tượng đêm qua và đêm trước đều tựa như ảo mộng; so sánh với hiện tại thì tất cả mọi thứ lúc này dường như đang chữa lành cho Lục Bình.

Lục Bình nở nụ cười lấy lòng với bạn gái.

Trương Oánh Oánh đang nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, đầu lại càng ngoảnh sang bên kia!

Lục Bình mở điện thoại di động lên, đầu ngón tay lướt trên màn hình. Không lâu sau, anh đã đặt xong bánh ngọt, còn có trà sữa…

"Ngày hôm nay không muốn để ý tới anh Bình!" Trương Oánh Oánh tủi thân suy nghĩ linh tinh ở đáy lòng.

Sáng sớm hôm nay, cô đầu tiên là lo cho sức khỏe của bạn trai. Sau khi xác nhận đối phương không có lên cơn sốt, sự tủi thân tích lũy một khoảng thời gian dài bắt đầu xông lên đầu. Cô thầm hạ quyết tâm, sẽ không để cho anh Bình cảm thấy mình là một cô gái dễ dụ nữa.

"Anh Bình muốn đi đâu?"

Không lâu sau, Trương Oánh Oánh ngay lập tức chú ý tới anh Bình đứng dậy, còn đi ngang qua phía sau cô: "Hừ! Còn không thèm nhìn mình một cái!"

"Nói đến đây…"

"Từ sau khi xác nhận quan hệ với anh Bình, thật giống như luôn là mình chủ động. Đêm giao thừa kia, mình còn kéo theo ba mang sủi cảo mẹ làm cho anh Bình."

Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, càng nghĩ càng tủi thân.

Trương Oánh Oánh mím chặt miệng, nước mắt trong suốt bắt đầu đảo quanh hốc mắt. Cô nhớ đến một từ lóng trên mạng, chỉ cảm thấy mình chính là một ‘thiểm cẩu’.

"Cho em này."

Đúng lúc này, Lục Bình đi vòng vèo rồi trở về. Anh đặt chiếc bánh nhiều tầng nóng hổi vào trà sữa ấm ở trước mặt bạn gái rồi nói.

Trương Oánh Oánh nhìn về phía bánh ngọt bên cạnh. Cô chỉ cảm thấy tất cả tủi thân và khổ sở trong lòng mình thật giống như thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là nồng đậm vui vẻ và thỏa mãn.

"Không!"

"Không thể biểu hiện ra ngoài! Mình không phải là một cô gái dễ dỗ như vậy!”

Trương Oánh Oánh lập tức cảnh tỉnh mình, trong lòng không ngừng cổ vũ cho mình: "Oánh Oánh cố lên! Mày nhất định có thể! Nhưng mà…"

Cô lén chiếc nhìn chiếc bánh ngàn lớp.

"Là bánh ngàn lớp mà mình thích ăn nhất, ừm… vậy thì chờ buổi tối tan làm lại tha thứ cho anh Bình."

Lục Bình ngồi trở lại trước bàn làm việc. Không bao lâu sau, anh chú ý tới ngón trỏ của bạn gái Trương Oánh Oánh không ngừng đụng vào chiếc hộp sau đó lại lập tức rời đi. Cô lén nhìn về phía bạn trai, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt thì mới hài lòng gật đầu. Cô mở hộp giấy ra, ăn từng miếng bánh nhỏ, đôi mắt con thành hình trăng lưỡi liềm.

"Chính là tối nay đi."

"Thúc đẩy chuyện Oánh Oánh tình cờ phát hiện mình đang giao đồ ăn ngoài."

Lục Bình cong ngón tay, gõ gõ mặt bàn, tính toán ở trong lòng.

Như thế, nếu như sau này có không rep tin nhắn thì cũng có cớ để giải thích.

Lục Bình gửi một tin nhắn đi, ánh mắt ngưng tụ lại. Anh đầu tiên là nhìn thoáng qua bạn gái đang thỏa mãn ăn bánh ngọt giống như là động vật nhỏ, sau đó nhìn về phía bầu trời xanh thẳm… Anh bắt đầu suy nghĩ tới tình báo! Nếu như muốn duy trì hiện trạng thì nhất định phải không ngừng xây dựng những mối quan hệ mới!

"Lôi Tài Vinh là đối tượng ưu tiên lúc này."

"Theo như trí nhớ của mình, trong tình báo về trung tâm y tế Thụy Tân, trong danh sách khách hàng có một vị khách hàng đến từ hoàng thất nước Xiêm. Mà trong tình báo của Viên Thái Bình, ông ta và nước Miến từng có giao dịch. Trong hội viên của Hồng Lâu của Ngô Thì Chương thì phú thương xuất nhập khẩu tài nguyên ở Philippines."

Anh xoay xoay chiếc bút trong tay.

Huyệt thái dương hai bên của Lục Bình hơi căng đau. Anh nhớ lại những tin tức liên quan tới Đông Nam Á trong những tình báo hiện có.

Cùng lúc đó.

Dưới ánh mặt trời buổi chiều ấm áp của Trung Hải.

Lý Anh đeo kính râm, ăn mặc sang trọng, dừng chiếc xe Audi màu trắng ở ven đường. Cô mở kính chiếu hậu trong xe ra, nhìn về phía trong gương, nghiêm túc trang điểm lại. Người phụ nữ trong gương đã sớm không còn là vị nhân viên tiêu thụ của cửa hàng Porsche như lúc đầu nữa. Cô càng ngày càng có khí chất và tinh xảo hơn. Nếu như đi trong đám đông thì người người nhất định sẽ chú ý tới cô, cũng hiểu rõ cô là người phụ nữ cao không thể chạm tới.

"Nhất định phải nói xa nói gần."

"Không thể thể hiện mục đích quá rõ ràng… Mình trước tiên cần xác định vị trí của Hạ Mẫn Đan ở bên cạnh Lục tiên sinh."

Sau khi trang điểm xong, Lý Anh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân một chút. Kể từ lần trước, Lục tiên sinh đã rất lâu rồi không đến chỗ của cô. Lại kết hợp với sự xuất hiện của Hạ Mẫn Đan, trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác nguy cơ. Cô thường xuyên mơ thấy ác mộng bản thân bị vứt bỏ trong căn nhà 40 triệu xa hoa cạnh sông Phổ kia!

Cô đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài bước xuống, đeo túi Hermes lên.

Lý Anh bước đi trên đường phố của Trung Hải, cô có thể nhận thấy được ánh mắt kinh diễm không ngừng nhìn về phía mình từ bốn phía… Đó là lòng hư vinh khiến cho người ta chìm đắm, Lý Anh thích loại cảm giác này. Môi đỏ khẽ giương lên, đẩy kính râm trước sống mũi một cái.

Trước quán trà chiều nổi tiếng.

Lý Anh liếc mắt liền chú ý tới Hạ Mẫn Đan. Ánh mắt sắc bén phía sau cặp kính râm lập tức dò xét người kia từ trên xuống dưới. Cô có thể xác định được một chuyện, vị giám đốc Hạ Mẫn Đan này ăn mặc có thể nói là giản dị, túi xách đặt ở trên ghế cũng chỉ là hàng giả hơn 10 ngàn tệ mà thôi.

Trong lòng cô cảm thấy mừng thầm.

"Xem ra Lục tiên sinh còn chưa cho cô ấy tiền." Cô thầm phán đoán.

"Nhưng mà, bộ ngực này đúng là khiến cho người ta phải ghen tị. Chính là nó đã nhận được sự ưu ái của Lục tiên sinh sao?"

Ánh mắt cô liếc về phía vị trí hút mắt kia.

Đúng lúc này, giám đốc Hạ Mẫn Đan cũng chú ý tới Lý Anh. Cô nở nụ cười có chút cung kính rồi tiến lên đón. Lý Anh cũng nở nụ cười nhiệt tình, lúc còn cách mấy bước đã thân mật kêu:

"Mẫn Đan!"

"Xem ra là tôi đến chậm, xin lỗi! Xin lỗi!"

"Ha ha, Anh Tử. Là tôi đến sớm, dù sao cũng không có chuyện gì nên đến sớm một chút."

Hai người giống như là bạn thân, lôi kéo lẫn nhau ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Trong những ngày Lục tiên sinh không có đến tìm mình, Lý Anh đều đang kiên trì làm ba chuyện, luyện tập yoga, bảo dưỡng da, và xây dựng mối quan hệ tốt với Hạ Mẫn Đan.

Bầu không khí nói chuyện phiếm rất vui vẻ, bất kể là Hạ Mẫn Đan hay là Lý Anh thì đều thỉnh thoảng cười vui.

"Mẫn Đan, cô sống ở đâu vậy?"

Lý Anh không ngừng kiểm soát đề tài, trong các đồng nghiệp và bạn bè xung quanh Hạ Mẫn Đan đều không tìm thấy thân ảnh của Lục tiên sinh.

Cô tiếp tục bình tĩnh hỏi.

"Tôi cùng bạn mình thuê chung một căn nhà ở Đông Thành."

"Ồ?"

"Xem ra là một người rất đẹp trai!"

Trong lòng Lý Anh nhất thời cảnh giác. Tay cô khẽ che môi đỏ, cười nói.

Lúc cô hỏi ra những lời này, mu bàn chân trắng nõn trong chiếc giày cao gót thủy tinh gần như còn xuất hiện gân xanh mơ hồ.

Hạ Mẫn Đan nghe vậy, gương mặt phong tình có chút đỏ lên, lập tức đáp: "Chỉ là một người bạn bình thường."

"Hai người đã ngủ chưa?" Lý Anh tiếp tục điều khiển cuộc nói chuyện.

Cô bắt chẹt bầu không khí rất tốt, cảm giác giống như là một người bạn thân đang hóng chuyện bát quái.

“Ừm…"

"Đêm đó uống một chút rượu."

Hạ Mẫn Đan cắn môi, ngượng ngùng nói.

"Hai người đã ở chung bao lâu rồi?"

"Khoảng ba năm thì phải, tôi vẫn luôn xem đối phương là em trai."

Lý Anh nghe vậy, trái tim thoáng chốc chìm xuống đáy. Sâu trong ánh mắt của cô lúc nhìn về phía Hạ Mẫn Đan là sự ghen tị khổng lồ, gần như sắp cắn nuốt cô.

Cô vô cùng hiểu rõ, đừng nhìn bản thân cô bây giờ giơ tay nhấc chân đều xa hoa như danh viện, mà người trước mặt này lại giản dị và bình thường, thế nhưng chỉ cần tiên sinh muốn thì sẽ có thể nâng đối phương lên mây cao một cách dễ dàng! Nâng lên đám mây còn cao hơn cả cô!

"Lục Bình!"

"Cậu qua đây một lát…"

Vào lúc sắp tan làm, thân ảnh của trưởng phòng Đàm Hồng xuất hiện ở trong văn phòng. Ánh mắt của cô quét qua giữa các đồng nghiệp, sau đó nhìn về phía Lục Bình, gọi một tiếng.

"Ừm."

"Được."

Lục Bình đáp một tiếng, nhìn thấy tầm mắt của bạn gái Trương Oánh Oánh anh cười với cô một cái, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

"Biểu hiện của anh Bình hôm nay rất tốt, mua cho mình bánh ngọt mà mình thích ăn nhất, điều này nói rõ anh Bình vẫn là rất coi trọng mình. Ừm… vậy lát nữa tan làm mình sẽ làm hòa với anh Bình!"

Tủi thân trong lòng Trương Oánh Oánh tới nhanh mà đi cũng nhanh. Cô nhẫn nại cả ngày không để ý tới anh Bình, đã sắp đến cực hạn. Hiện tại, tâm tư cô gái đang hận không thể dính chặt trên người bạn trai nhà mình.

"Lục Bình, công việc gần đây rất tốt."

Trong văn phòng.

Đàm Hồng mặc một bộ đồng phục công sở màu đen. Hai chân bắt chéo, dựa vào lưng ghế. Sau khi Lục Bình đi vào, cô cầm tập tài liệu trước bàn lên, liếc nhìn tiến độ làm việc của Lục Bình gần đây. Trên gương mặt Đàm Hồng lộ ra nụ cười, thở dài rồi nói.

"Xuyên Hòa tầng trên gần đây chấm điểm thiết kế của cậu tương đối cao."

"Tôi có xem một chút, quả thật không tệ. Sau khi báo cáo, phía trên quyết định sẽ tăng tiền lương của cậu thêm một cấp. Tiếp tục không ngừng cố gắng, làm rất tốt!"

Đàm Hồng tiếp tục nói.

"Cám ơn trưởng phòng Đàm!"

Trong lòng Lục Bình cảm khái, từ khi anh có một thân phận khác, con đường dưới ánh mặt trời đúng là càng đi càng thuận. Anh áp xuống suy nghĩ, nói cảm ơn.

Sau khi ký một phần hợp đồng anh liền đi trở về. Lục Bình đứng trước khung cửa sổ trước hành lang, nhìn về phía cảnh tượng mặt trời sắp ngả về Tây ở phương xa. Tuy cuộc sống ở bên trong công ty của anh nhàn hạ và bình thường, nhưng không thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn, cũng coi như là có chút ôn hòa thật sự… Nhưng dưới lớp ôn hòa này lại càng ẩn tàng những khả năng vô cùng mãnh liệt.

"Ài!"

"Trộm được nửa ngày rảnh rỗi, trong những lúc như này thì càng không thể biểu hiện quá nao núng."

Lục Bình đi về phía văn phòng, thấp giọng tự nói.

"A Bình, chị Đàm tìm cậu có chuyện gì vậy?"

Vừa ngồi xuống, Cố Đại Thạch liền xoay người lại, tò mò hỏi. Đối phương vừa dứt lời, bạn gái Trương Oánh Oánh đã lập tức ghé tai hóng hớt.

"Tăng lương!"

Lục Bình không có vòng vo, liếc nhìn bạn gái, nhếch miệng cười nói. Anh vừa dứt lời, chỉ thấy Cố Đại Thạch kinh hô một tiếng rồi đứng lên, ôm lấy cổ Lục Bình sau đó gọi: "Mời khách! Nhất định phải mời khách! Ha ha ha…”

Bạn gái Trương Oánh Oánh ở bên cạnh thì siết chặt nắm đấm ăn mừng theo bản năng.

Không lâu sau, 5 giờ 30 phút.

Tan làm.

Cố Đại Thạch là người rất hiểu ý, tuy rằng gào thét để Lục Bình mời khách, nhưng đoàn người chỉ mới vừa đi ra khỏi tòa nhà, anh đã kéo Từ Mộng đi về phía một giao lộ khác, tạo không gian riêng cho cặp tình nhân trẻ tuổi.

"Sao lại không dắt tay mình."

Trương Oánh Oánh mím môi, sánh vai cùng bạn trai Lục Bình. Tâm trạng cô hiện tại rất tốt, giống như là một con bướm vui vẻ, nhưng còn đang khắc chế, chỉ chờ bạn trai dắt mình.

Giống như là nghe thấy tiếng lòng của cô, Lục Bình cười ôn hòa, thuận thế cầm lấy bàn tay trái mềm mại của bạn gái. Hai người nghênh đón ánh chiều tà, đi về phía tàu điện ngầm. Nhìn thấy bản thân cách tàu điện ngầm càng ngày càng gần, Trương Oánh Oánh lặng lẽ đi chậm lại, trong đầu thì đang không ngừng nghĩ ngợi:

"Bọn mình đã lâu lắm rồi không đi dạo với nhau."

"Mình còn không muốn về nhà!"

"Anh ấy thậm chí còn không muốn dành thêm thời gian cho mình…"

Mắt thấy cách ga tàu càng ngày càng gần, tâm trạng vui vẻ của Trương Oánh Oánh lại trở nên sa sút. Cô mím môi, khóe miệng không khỏi xụ xuống.

Lục Bình đã chú ý tới phản ứng của bạn gái mình từ lúc sáng sớm. Anh bây giờ có thể đọc rõ từng chi tiết về cô gái trước mắt… Lúc này, Lục Bình bừng tỉnh. Thì ra bản thân mình thật sự đang nhanh chóng tiến bộ, chỉ là bởi vì càng ngày anh càng phải đánh cờ với các tầng lớp cao hơn thế cho nên anh đều phải điên cuồng vùng vẫy!

Giống như là một đại sư vi mô, Lục Bình không ngừng trêu chọc bạn gái, dẫn dắt suy nghĩ của đối phương phát triển theo chiều hướng mà mình muốn.

"Xe sắp tới rồi."

"Trên đường nhớ chú ý an toàn."

Lục Bình vừa nói vừa cố ý liếc nhìn thời gian và lộ ra vẻ mặt có chút gấp gáp dưới tầm mắt đang nhìn lén của Trương Oánh Oánh. Tàu đến, bạn gái Trương Oánh Oánh thuận theo đám nhân viên văn phòng chen vào trong đám người. Sau khi nhìn thấy bạn trai quay người, Trương Oánh Oánh lập tức chạy ra khỏi tàu ngay trước khi cửa đóng lại.

Cô cúi đầu, đi theo phía sau: "Mình phải xem một chút anh Bình đang muốn làm cái gì."

Lục Bình không có đi thang máy, anh đi ngược lại dòng người. Thông qua khúc xạ của cửa kính, anh chú ý tới thân ảnh con mèo đang đi theo phía sau, khóe miệng khẽ giương lên. Anh bước vào thang máy, bước nhanh ra khỏi tàu điện ngầm. Ánh mắt quét ngang tàu điện ngầm. Không lâu sau, Lục Bình nhìn thấy chiếc xe điện cùng với một chiếc hộp giao đồ ăn ngoài màu lam ở trong góc. Anh mở rương ra, mặc bộ quần áo giao hàng lên sau đó đội mũ bảo hiểm lên, cuối cùng là đặt điện thoại lên trước.

"Không tệ, rất tỉ mỉ."

"Các phần mềm giao đồ ăn ngoài đều đã xuất hiện ở trên màn hình, nếu không nói không chừng mình sẽ không thể tìm thấy các chức năng của chúng…”

Lục Bình lướt lướt màn hình, anh vừa đọc vừa học cách nhận đơn, xem map…

⚝ ✽ ⚝

"Nghĩ lại thì anh Bình nhất định có chuyện gạt mình. Chẳng lẽ anh ấy đang lừa dối mình…vừa tan làm liền đưa mình về nhà sau đó ở chung một chỗ với cô gái khác." Trương Oánh Oánh thở hổn hển.

Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ miên man. Cuối cùng cũng chạy ra khỏi ga tàu điện ngầm, cô mím môi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô nín thở, bắt đầu tìm kiếm xung quanh giao lộ… Không lâu sau, gần như là chỉ cần liếc mắt, Trương Oánh Oánh đã tìm được thân ảnh của bạn trai! Mũ màu lam, áo ba lỗ màu lam… Đúng lúc này, bạn trai khởi động xe, đi về phía một hướng khác.

⚝ ✽ ⚝

Thấy một màn này, Trương Oánh Oánh chỉ cảm thấy trong đầu như nổ vang! Tâm tình đang vô cùng nhạy cảm, hiện đang nhanh chóng bị một loại cảm giác khác bao phủ!

"Hiểu rồi!"

"Mình đã hiểu rõ toàn bộ rồi!"

Trương Oánh Oánh siết chặt nắm đấm, mũi đỏ lên, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu và áy náy!

"Anh Bình cũng đã nói từ trước rồi. Anh ấy muốn dựa vào chính mình để gây dựng một mái nhà ấm áp cho hai người!"

"Mình đã nói với anh ấy là nhà em có nhà, không cần mua nữa, nhưng mà anh Bình vẫn không muốn… Anh ấy nói, anh ấy không muốn ăn bám người khác."

"Đúng vậy!"

"Tuy rằng anh Bình nhìn qua rất ôn hòa, nhưng trên thực tế là một người vô cùng kiêu ngạo! Mình không nên nghi ngờ anh Bình! Mình đúng là không phải là một người bạn gái tốt! Anh Bình nhất định là bị sốt trong lúc giao thức ăn ngoài. Hơn nữa, trên mu bàn tay trái của anh ấy có vết thương, chắc chắn cũng từ đây mà ra!"

Hu hu ——

Trương Oánh Oánh nghẹn ngào thành tiếng ở trên đường.

Hiện tại đang là cao điểm buổi tối, xung quanh ga tàu điện ngầm có rất nhiều nhân viên văn phòng lui tới, ánh mắt của không ít người đều nhìn qua cô gái đang ôm mặt khóc này.

Trong đám người, sư phụ Lý dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn về phía cô gái này: "Cái vòng kia của Lục tiên sinh đúng là khủng bố, đùa giỡn lòng người trong lòng bàn tay."

"Ài!"

Anh thở dài sau đó quay người rời đi, biến mất tại phương xa: "Đây là một cô gái đơn thuần thiện lương, chỉ tiếc lại gặp phải người như Lục tiên sinh."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình lái xe điện vào một hầm để xe gần đó, sau khi dừng xe liền tháo bỏ bộ đồng phục giao hàng kia xuống. Lục Bình cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn về phía chiếc xe con màu đen đang đỗ ở trong mờ mịt.

Lục Bình lấy cặp kính gọng vàng ra rồi đeo lên, xoay xoay cái cổ một cái. Anh thể hiện ra khí chất hoàn toàn tương phản so với lúc nãy, nghiễm nhiên biến thành hai người hoàn toàn khác nhau. Anh khom người ngồi vào trong xe.

Xe con màu đen lái về phía một bệnh viện tư nhân dưới tay Tào Môn, bên trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Lục Bình ôn hòa đi đến trước giường của Tiết Hoa Thanh. Tâm trạng của người kia đang không ổn định, anh muốn đọc sách, nhưng suy nghĩ trong đầu lại luôn nghĩ tới cảnh tượng đêm qua. Anh vừa tranh thủ được một cơ hội sống chỉ trong một khoảng cách rất nhỏ. Tiết Hoa Thanh có thể nói là vừa chạy về từ trong tay Diêm Vương.

"Lục tiên sinh!" Cửa bị đẩy ra, Tiết Hoa Thanh lập tức nhìn qua, vội vàng cung kính chào hỏi.

"Thanh Tử." Anh lại gọi một tiếng.

Đinh Thanh đi theo phía s