← Quay lại trang sách

Chương 278 - Trò Chuyện Vương Thất!

Anh đúng là cảm thấy đau, nhưng mà thật sự có thể khắc chế. Chỉ là trong nháy mắt định thu liễm, cảm thấy phản ứng ở trước mặt bạn gái nên là chân thật nhất.

Không cần giải thích nhiều, bạn gái Trương Oánh Oánh đã hiểu được. Cô cắn môi, vành mắt lập tức đỏ lên. Bên trong đầu cô tự động bổ não ra hình ảnh anh Bình lái xe điện giao thức ăn ngoài bị ngã trên mặt đất, nói không chừng, còn phải nằm trên mặt đất một lúc mới bò dậy được. Trong lòng Trương Oánh Oánh cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ hít mũi một cái, không có biểu hiện ra ngoài. Cô đi theo bên cạnh anh Bình như bình thường, chỉ là động tác càng ngày càng nhẹ nhàng.

Phải giữ lại tôn nghiêm cho bạn trai.

Anh Bình không muốn nói ra chuyện giao thức ăn ngoài, cô nhất định phải cẩn thận từng li từng tí giúp anh giữ bí mật này.

⚝ ✽ ⚝

Trở lại chỗ ngồi. Không lâu sau, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.

Lục Bình không lộ ra chút cảm xúc gì, vẫn làm việc như cũ.

Sau khi lực chú ý của bạn gái và Cố Đại Thạch giảm xuống, anh mới cần bản thiết kế gần đây lên, nói với mấy người một tiếng sau đó đi ra khỏi văn phòng.

Tầng 58, Lục Bình đi ra từ thang máy. Lần trước gặp mặt Lý Ngọc Trân còn bày tỏ sự áy náy đối với anh, nói là sẽ sửa lỗi thang máy, nhân viên nằm vùng sẽ không thể xác định đối tượng lên xuống được nữa.

Lục Bình không hiệu cho lắm. Nhưng nói chung cũng đã có phỏng đoán, sợ rằng Tăng Vĩ đã tìm tới mình bằng cách như vậy.

"Lục tiên sinh, mời." Thư ký Hạ Đình đẩy cửa phòng làm việc ra, cung kính nói.

Lục Bình bước vào, ánh mắt quan sát đối phương từ trên xuống dưới một chút. Áo sơ mi lụa màu lam, váy trắng ôm hông, khí chất lão luyện hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều.

"Hô!" Lục Bình thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật sâu rồi đi vào.

Dáng vẻ lo lắng của Lôi Tài Vinh lập tức đập vào mi mắt. Anh lập tức hiểu rõ mục đích mà Lý Ngọc Trân mời mình qua đây. Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đầu lại đang không ngừng suy nghĩ.

"Đúng thật là."

"Đúng là đòi mạng!"

Lục Bình thầm mắng.

Nghĩ như vậy, nhưng trên gương mặt anh vẫn là một nụ cười ôn hòa. Lục Bình quen thuộc bước vào văn phòng, gật đầu với Lôi Tài Vinh, tự mình kéo ghế ra rồi thoải mái ngồi xuống, hai chân bắt chéo: "Lý tiểu thư."

"Đêm hôm trước tôi suýt chút nữa đã bị cô hại chết."

"Cô nên bồi thường cho tôi thế nào mới phải đây."

Giọng nói mang theo ý nụ cười cùng với ý trêu chọc.

Mặc kệ như thế nào, Lục Bình chính là muốn chụp cái nồi này lên đầu Lý Ngọc Trân. Nghe thấy lời anh nói, ý cười trên mặt Lý Ngọc Trân ngưng lại. Cô đã nhận được tin tức về chuyện xảy ra trong quán trà đêm trước. Nhưng kết quả cụ thể ngoại trừ Tống Tử Văn và Lục Bình ra thì không có ai biết rõ ràng cả.

"Dựa vào thủ đoạn của Lục tiên sinh, không biết liệu Tống Tử Văn kia có phải là cá mắc câu hay không." Môi đỏ Lý Ngọc Trân giương lên, hơi kéo dài giọng.

"Thật nhàm chán."

"Phụ nữ quá thông minh chỉ khiến cho người ta muốn cách xa."

"Cho nên, Lục tiên sinh mới tìm Trương tiểu thư kia làm bạn gái sao?"

Những cuộc đối thoại liên tục vang lên.

"Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân cong ngón tay, gõ gõ mặt bàn, không có che giấu sự tò mò mà hỏi: "Đêm trước, tôi nghe nói Tống Tử Văn bị thua thiệt nhiều?"

"Cảm ơn đã ủng hộ, 1 triệu."

Lục Bình nở nụ cười, dựng thẳng một ngón tay.

Buôn bán tin tức, chức vụ công tác của anh.

"Phốc!"

"Không hổ là Lục tiên sinh!"

Lý Ngọc Trân cười như hoa. Cô lập tức chuyển 1 triệu tới tài khoản chuyên dụng của Lục tiên sinh, sau đó cô giơ điện thoại di động tới trước mặt Lục Bình, làm ra tư thế mời.

Lục Bình liếc nhìn dãy số thật dài, trong lòng thầm cảm khái. Nhân viên văn phòng bình thường phải không ăn không uống ít nhất 6, 7 năm thì may ra mới tích được chút tiền này.

"Hôm đó, vị quyền sư của đối phương đã bị người của tôi xé nát một cánh tay." Lục Bình lộ ra vẻ nghiêm nghị, ôn hòa nói.

"Năm tay súng còn lại thì đều bị giết hết." Anh tiếp tục nói.

Lý Ngọc Trân nghe vậy, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng mí mắt lại đang khẽ run. Cô có tin tức liên quan tới vị quyền sư kia, hiểu rõ phân lượng của đối phương, quyền sư đến một cấp bậc nào đó không phải là người có thể tuỳ tiện mời chào.

"Lục tiên sinh!"

"Lý tiểu thư!"

Lôi Tài Vinh ngồi ở một bên chờ đợi một lúc, không nhịn được mà lên tiếng. Ông ta vừa dứt lời, hai người kia lập tức nhìn lại.

"Lôi tiên sinh, người phía dưới còn đang điều tra chuyện của anh." Lục Bình nhìn chăm chú Lôi Tài Vinh, vẻ mặt ôn hòa, nói ra.

"Đại khái còn cần bao lâu?"

"Lôi tiên sinh rất gấp sao?" Lục Bình lộ ra dáng vẻ trầm ngâm.

Anh bưng chén trà trước mặt lên nhấp một hớp… thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm liền trầm giọng nói:

"Như vậy đi, tôi sẽ tạm bỏ qua một số quy trình, sai người hỏi thăm cho anh."

Lôi Tài Vinh nghe vậy, anh biết rõ đây chỉ sợ là thủ đoạn bắt chẹt của Lục tiên sinh, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt cảm kích, ôm quyền nói:

"Đa tạ Lục tiên sinh!"

Trong lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Lý Ngọc Trân rơi xuống trên người Lục Bình, đang tính toán cái gì đó.

Sau khi thả chén trà xuống, Lục Bình lấy điện thoại di động ra dưới cái nhìn chăm chú của hai người, gọi điện cho phòng làm việc của phó viện trưởng Chu Nhĩ Vi.