Chương 279 - Đáp Cầu Dắt Mối!
Hoàng gia Xiêm La Quốc là tầng lớp đứng đầu trong tầng quyền lợi tại Đông Nam Á. Nếu như so sánh thì còn cao hơn Lý gia Yến Kinh một tầng, nắm giữ quyền hành tương đương với Vương gia."
"Thành viên hoàng thất kia chắc là có đầy đủ phân lượng."
Lục Bình nhớ lại tình báo. Sau khi xác nhận tin tức cơ bản của hoàng gia Xiêm La Quốc ở trung tâm y tế Thụy Tân, anh đã tìm kiếm các tài liệu liên quan ở trong ngoài internet. Hầu hết thông tin đều được bảo mật, nhưng qua các dấu vết, anh suy đoán người này nhất định có thể sờ tới đáy.
"Viện trưởng Chu!"
"Chào viện trưởng Chu!"
Trung Hải, trung tâm y tế Thụy Tân, một trong những bệnh viện tư nhân hàng đầu.
Chu Nhĩ Vi đeo mắt kiếng gọng vàng, khoác áo khoác dài màu trắng, hoàn mỹ giống như là một nữ thần cao nhã. Hai tay cô cắm ở trong túi, đi dọc theo cửa kính trên hành lang. Những nơi mà cô đi qua, bất kể là bệnh nhân hay là bác sĩ, y tá thì đều không khỏi dừng chân, ánh mắt bị cô hấp dẫn. Không ngừng có người cất tiếng chào hỏi với vẻ mặt kinh diễm và cung kính.
Vẻ đẹp của Lý Ngọc Trân là vẻ đẹp mạnh mẽ, thuộc kiểu cường thế nguy hiểm!
Vẻ đẹp của Chu Nhĩ Vi là cao nhã, là vẻ đẹp lễ nghi! Cô rất giống với hình tượng công chúa Bạch Tuyết được miêu tả trong truyện cổ tích, là Audrey Hepburn bước ra từ trong màn ảnh!
Đi vào văn phòng.
"Đúng thật là…"
Ánh mắt Chu Nhĩ Vi lấp lóe, gương mặt trắng nõn bị nhiễm một tầng hồng nhuận. Hai ngày này, cô đã làm theo những gì mà vị Lục tiên sinh kia nói, vậy mà thật sự tránh thoát được ham muốn khống chế cực mạnh của mẹ mình; càng làm cho cha cô dần dần chuyển giao quyền thừa kế gia tộc cho cô!
"Hô!"
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn hồng nhuận như mã não.
Đôi chân thon dài hoàn mỹ giống như được Michelangelo điêu khắc đang gắt gao khép lại. Trước mắt Chu Nhĩ Vi không kiềm chế nổi mà nhớ lại cảnh tượng đêm đó —— Cô buông bỏ tư thế, vung gậy đánh golf với dáng vẻ xấu xí; dưới ánh đèn đỏ rực, tiếng DJ chói tai huyên náo, trong góc người chập chờn, bàn tay nóng bỏng không ngừng lướt qua cơ thể cô….Thậm chí… còn vừa thô lỗ mà tùy ý!
Nghĩ đến đây, Chu Nhĩ Vi khẽ run rẩy.
Giống như là thiên sứ rơi xuống phàm trần, Chu Nhĩ Vi giống như phát hiện ra cái gì đó, chợt trợn to hai mắt. Tay ngọc nắm chặt lấy mép ghế. Cô nhớ lại lúc mình còn nhỏ, vô tình làm xước tay thì bỗng sinh ra cảm giác như bị điện giật! Lúc này, tiếng vang [ Keng keng keng ——! ] của điện thoại trước bàn làm việc chợt vang lên.
"A lô."
"Tôi là Chu Nhĩ Vi." Chu Nhĩ Vi ổn định tâm trạng, giọng nói mang theo sự thanh tao, cô bình tĩnh đáp lời.
"Lục… Lục tiên sinh."
Sau khi nghe rõ, tâm trạng bình tĩnh của Chu Nhĩ Vi lập tức bị cắt đứt. Tim của cô đập rộn lên, trong lòng cảm thấy bối rối, sợ hãi… Nhưng tương tự, sâu trong đáy lòng lại chính là sự vui sướng và hưng phấn khó có thể che giấu.
Lục Bình mở loa ngoài điện thoại.
Sự thay đổi về giọng điệu của đối phương đều bị hai lão hồ ly ngồi cạnh nghe thấy một cách rõ ràng. Lý Ngọc Trân ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lục tiên sinh. Chu Nhĩ Vi tiểu thư của trung tâm y tế Thụy Tân là người nổi danh không kém gì cô. Đối phương là một người gia giáo và nghiêm khắc có tiếng trong giới thượng lưu Trung Hải! Cho dù là công tử của các danh gia vọng tộc đứng đầu tầng quyền lợi của Trung Hải đều không được đối phương xem trọng.
"Chu tiểu thư, bên cạnh tôi có hai người bạn muốn làm quen với cô một chút." Giọng điệu của Lục Bình không thay đổi, mỉm cười nói.
"Lục tiên sinh, ngài cứ nói." Giọng nói của Chu Nhĩ Vi thoáng cái đã khôi phục lại sự cao nhã như bình thường, ung dung đáp.
"Chu tiểu thư, tôi là Lý Ngọc Trân." Lý Ngọc Trân vẫn đang suy nghĩ về sự thay đổi vừa rồi. Cô nghe thấy lời nói của Lục Bình thì cười khẽ một tiếng, bình tĩnh đáo lời.
Hai người này đều những người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, vừa mới cất lời, bầu không khí giống như cũng thay đổi theo.
"Thì ra là Lý tiểu thư, trước đây chúng ta từng có duyên gặp mặt một lần trong bữa tiệc, nhưng mà lại không có trao đổi gì với Lý tiểu thư." Chu Nhĩ Vi dịu dàng nói.
"Chu tiểu thư, tại hạ là Lôi Tài Vinh của tập đoàn Lâm Cảng, Trung Hải." Ánh mắt của Lôi Tài Vinh âm thầm quét qua xung quanh Lý Ngọc Trân và Lục tiên sinh sau đó nhìn về phía chiếc điện thoại kia, trong lòng không khỏi cảm khái. Trong lúc nhất thời cảm giác cấp bách vì lửa cháy đến nơi kia đều như phai nhạt đi mấy phần, ông cũng tôn kính gọi một tiếng.
"Lôi tiên sinh, xin chào." Chu Nhĩ Vi đáp.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình quan sát một màn trước mặt, thân thể của anh đang không ngừng nóng lên… Bất tri bất giác, tuy rằng càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản thân anh, tuy rằng nguy hiểm bao phủ càng ngày càng lớn, nhưng tương tự, năng lượng của anh cũng đang bành trướng với tốc độ cao!