Chương 281 - Đều Là Lão Hồ Ly! Ngoại Trừ Lục Bình!
Dựa vào quyền hành của Lục tiên sinh, một khi đối phương ám chỉ muốn mình ở trước mặt tiểu thư, cho dù là không rõ ràng… thì sợ rằng tiểu thư cũng sẽ lập tức đưa mình ra ngoài!
Tim Hạ Đình đập rộn lên.
Thành thật mà nói, cô cũng không bài xích loại suy nghĩ này.
Mấy người như bọn họ ngày ngày phục vụ cho những tồn tại đứng đầu đỉnh tháp. Nhưng thứ mà họ tiếp xúc, những người quyền quý mà họ gặp… đã sớm khiến cho giá trị quan và thế giới quan của bọn họ có sự khác biệt với người bình thường. Cho dù như thế nào, bọn họ cũng không thể tìm một người đàn ông bình thường, sống cuộc sống củi gạo dầu muối được.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ miên man, lời nói của Lục tiên sinh đã vang lên ở bên tai:
"Nhớ lấy, lần sau lúc tôi tới thì đừng xịt nhiều nước hoa, cẩn thận nhiễm vào tài liệu hoặc là trên người của tôi."
Hạ Đình trợn tròn con mắt.
"Hô!"
Trong thang máy, Lục Bình nhìn về phía cánh cửa, thở ra một hơi. Toàn bộ sự căng thẳng trong cơ thể đang dần được buông lỏng, đầu óc có chút trống rỗng. Thang máy nhanh chóng hạ xuống, Lục Bình giống như là nhớ ra cái gì đó, lập tức móc cặp kính gọng đen từ trong ngực ra rồi đeo lên, đồng thời vẻ mặt cũng thu liễm lại. Anh có chút cứng ngắc mà giương khóe miệng lên, không ngừng điều chỉnh trạng thái.
Anh ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống.
[ Tinh ——]
Khi cánh cửa mở ra, lúc Lục Bình bước ra ngoài thì đã trở về với dáng vẻ bình thường.
Hoàng tộc Xiêm La Quốc?
Trê hành lang, Lục Bình nhếch miệng. Trong lòng anh vẫn còn rất nhiều khoảng trống và áp lực. Nhưng vì an toàn, anh đã bắt lấy thời điểm này để trở lại văn phòng, tích súc lực lượng từ trong sự bình thường và an bình này, cũng tiện suy nghĩ hơn về cuộc đối thoại với Ananta Mahidol.
Anh đẩy cửa phòng ra, bạn gái Trương Oánh Oánh ngay lập tức nhìn lại theo tiếng. Cô còn lâu mới có được khí chất và sự tinh xảo Lý Ngọc Trân, thậm chí là thư ký Hạ Đình. Nhưng sau khi gương mặt thanh tú nhìn thấy anh thì ánh mắt lập tức con thành hình trăng lưỡi liềm, thực sự là cảm thấy vui vẻ chỉ vì nhìn thấy anh
"Anh Bình, sao rồi?!"
"Tạm được."
"Nhưng lát nữa còn phải đi chuyến nữa, Xuyên Hòa và bên A muốn họp, sợ rằng phải tiến hành lâu một chút, nếu như là họp vào buổi sáng thì mọi người cứ ăn trưa trước đi không cần chờ."
"Ồ…Vậy cũng được! Em còn muốn anh cơm chung với anh Bình!"
⚝ ✽ ⚝
"Không hổ là Lục tiên sinh, khắc sâu những chi tiết nhỏ vào trong xương."
Trong văn phòng.
Ánh mặt trời sáng rực chiếu xuống người Lý Ngọc Trân.
Đại tiểu thư Lý gia Yến Kinh thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn về phía Lôi Tài Vinh, cảm khái.
"Lục tiên sinh đây là?"
Lôi Tài Vinh cũng coi như là một nhân vật có tiếng tại tập đoàn Lâm Cảng, và tầng lớp phú hào ở Trung Hải. Nhưng mà hôm nay, ông phải nói chuyện nhỏ nhẹ hơn thường ngày rất nhiều. Nghe thấy lời này, Lôi Tài Vinh cảm thấy không hiểu liền hỏi.
Lý Ngọc Trân cười lắc lắc đầu.
"Lôi tổng."
"Bên cạnh có phòng nghỉ ngơi, nếu như ngài mệt thì có thể qua đó nghỉ ngơi một chút."
Lý Ngọc Trân dừng một chút rồi tiếp tục nói.
"Vậy đành làm phiền Lý tiểu thư rồi."
Hiện tại đang trong giờ phút quan trọng, sao ông ta có thể nghỉ ngơi được. Nhưng mà sau khi nghe thấy những lời này, Lôi Tài Vinh lập tức cung kính đáp lại.
Ông đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc.
"Lục tiên sinh?"
"Chính là người mấy ngày trước cướp đi…Chính là người mối lái đang gây xôn xao Trung Hải trong khoảng thời gian gần đây?"
Trung tâm y tế của Thụy Tân.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Cha của Chu Nhĩ Vi- Chu Tải Ngôn nghe con gái kể lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, lập tức thả phần văn kiện đang đọc dở trong tay xuống bên.
Lời nói được một nửa thì hơi dừng lại, sau đó trầm giọng nói.
"Ừm, là anh ấy."
Chu Nhĩ Vi nghe được lời của cha, lông mi khẽ run, sau đó đáp lại. Nếu muốn dùng nhân tình của gia tộc để liên hệ với chú của vị quốc vương kia thì không thông qua cha là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
"Lục tiên sinh thật sự nói như vậy?"
"Đối phương sẽ ra tay giải quyết phiền toái lớn nhất cho Thụy Tân!"
"Ừm." Chu Nhĩ Vi tiếp tục đáp.
"Nhĩ Vi à. Nói một chút xem con có suy nghĩ gì về chuyện này?"
Chu Tải Ngôn trầm ngâm. Ông đứng lên, đi đến trước tủ sách chiếm hẳn một vách tường. Không lâu sau, ông dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía con gái như kim cương đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trầm giọng hỏi.
Lịch sử Chu gia không do được với những danh môn vọng tộc kia. Đi đến hôm nay cũng mới chỉ có ba thế hệ mà thôi.
Ông không có tư tưởng chỉ có con trai mới có thể thừa kế truyền thừa gia tộc như Lý gia, Tống gia… Chu Nhĩ Vi là con gái độc nhất của Chu Tải Ngôn, bị được coi là người thừa kế. Qua một đoạn thời gian nữa, ông sẽ chọn cho Chu Nhĩ Vi một người đàn ông có dáng vẻ và nhân phẩm tốt đến ở rể, như vậy là đủ rồi.
"Đề nghị của con là hợp tác cùng Lục tiên sinh." Chu Nhĩ Vi ngồi ở trước bàn làm việc, dáng vẻ ung dung, trầm giọng nói.
"Vì sao?"