← Quay lại trang sách

Chương 282 - Tôi Có Một Mơ Ước

Nguyên nhân chân chính khiến cho trung tâm y tế Thụy Tân chúng ta có thể cất cánh chính là mượn nhờ cơn gió Đông đến từ Xiêm La Quốc lúc trước. Chúng ta đã dần tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong lĩnh vực y tế, nhận được các nguồn tài nguyên về…”

"Nhưng cái bóng của năm đó đã không thể thúc đẩy cho Thụy Tân ngày nay."

"Mà tương tự, vị Ananta Mahidol tiên sinh của hoàng thất Xiêm La Quốc kia cũng không giống như năm đó nữa."

Giờ phút này, trên người Chu Nhĩ Vi tràn đầy lý tính và ánh sáng trí tuệ, nào còn có dáng vẻ như lúc còn ở trong quán bar Sắc Giới nữa? Những người xuất hiện trong các tình báo không có người nào là đơn giản cả.

Nếu như Lục Bình cảm thấy bản thân chỉ cần thông qua tình báo là có thể bắt bí được những người này thì sợ rằng ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Trong ánh mắt của Chu Tải Ngôn hiện ra vẻ hài lòng, nhưng lại lập tức thu liễm.

"Sao lại không như năm đó?" Ông hỏi.

"Anh trai của Ananta Mahidol tiên sinh, cũng chính là cố quốc vương đã bị bệnh qua đời vào mấy năm trước. Mà vị quốc vương trẻ tuổi mới- Mara X cũng không tôn trọng người chú này của mình lắm."

"Đối phương đã không thể điều động đãi ngộ hàng không khi bệnh tình nguy kịch giống như lúc trước nữa."

Chu Nhĩ Vi kể lại tin tức chưa từng được truyền ra bên ngoài.

Sau khi nói xong, văn phòng lâm vào an tĩnh. Không bao lâu sau, Chu Tải Ngôn nhìn về phía Chu Nhĩ Vi, nghiêm túc nói: "Cha sẽ hoàn toàn giao lại chuyện này cho con."

"Cảm ơn cha." Chu Nhĩ Vi cúi đầu xuống.

⚝ ✽ ⚝

Sau buổi trưa.

58 tầng, văn phòng.

Lục Bình và Lý Ngọc Trân sánh vai ngồi ở trước ghế sofa chính, Lôi Tài Vinh ngồi ở ghế sofa bên cạnh. Trước mặt ba người, TV LCD sáng lên, phòng khách tráng lệ, em trai của quốc vương đời trước của Xiêm La Quốc- Ananta Mahidol xuất hiện trong tầm mắt của mấy người.

Ananta Mahidol khoảng 65 tuổi, dáng vẻ có chút mập. Ông ăn mặc vô cùng xa xỉ, đeo không ít trang sức và nhẫn…

"Hô!"

Nhịp tim của Lục Bình bắt đầu tăng nhanh. Anh chú ý tới dáng vẻ ung dung và hờ hững của người phụ nữ bên cạnh, không khỏi cảm khái đây chính là khí chất của người được nuôi dưỡng trong gia tộc lâu đời. Đối phương sẽ không giống như anh, nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng liền trở nên khẩn trương và nhút nhát.

Anh cẩn thận học tập và bắt chước phong thái của Lý Ngọc Trân.

Trong giày da màu đen, ngón chân đang dùng sức nghiền ép đế giày.

"Ananta tiên sinh."

Chờ hình ảnh hoàn toàn rõ ràng, ánh mắt hai bên lập tức chạm nhau. Sống lưng Lục Bình như tê dại. Nhưng anh hiểu rõ, cho dù bản thân có khẩn trương như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tiếp tục im lặng, đã đến lúc phá vỡ bầu không khí hiện tại rồi.

Anh lập tức nở nụ cười, nhìn thẳng vào Ananta Mahidol thuộc hoàng thất Xiêm La Quốc trong màn hình, gật đầu và chào hỏi.

Bên cạnh anh, đôi môi đỏ của Lý Ngọc Trân khẽ hé, trong lúc giơ tay nhấc chân càng lộ ra vẻ quý khí và tao nhã:

"Lục tiên sinh."

"Tôi có nghe viện trưởng Chu nói về cậu, là một người có lai lịch bí ẩn và vô cùng thần thông phi phàm."

Trong màn hình, Ananta Mahidol dựa lưng vào cửa sổ trong suốt hình vòng cung. Cửa sổ chạm sàn kia có chút tương tự với các kiến trúc Gothic, được khảm từng khối thủy tinh hoa văn thần bí.

Khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, ánh sáng mộng huyễn mang theo bầu không khí tông giáo lập tức bao phủ quanh người ông, làm nổi bật sự cao quý và uy nghiêm của thân ảnh đang dần trở nên già yếu này.

Một cô gái có đôi mắt giống như hổ phách, dáng vẻ giống như thiếu nữ Thiên Trúc nổi tiếng ở trên mạng đến mấy phần, đi chân chân trần, cong chân quỳ ở bên cạnh ông lão giống như là mèo con, dựa đầu vào hai chân của ông lão.

Bàn tay đeo ngọc lục bảo sờ soạng mái tóc thiếu nữ.

Đối phương nhìn chăm chú Lục Bình, giọng nói ôn hòa vang dội.

Ananta Mahidol nói xong, thiếu nữ ở trước chân chợt lười biếng rụt lại một chút, sau đó cũng nhìn về phía màn hình, nhẹ nhàng phiên dịch tiếng Xiêm La thành tiếng Hán.

Đáng chết!

Đám người chiếm giữ tài phú của nhân gian này đúng thật là đáng chết!

Trên mặt Lục Bình không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng mà trong đáy lòng lại đang không ngừng mắng chửi.

Anh thấy rất rõ ràng, mỗi nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mày, mỗi một tiếng cười của thiếu nữ lười biếng kia, thậm chí ngay cả thói quen co bàn chân lại đều không khác gì một con mèo.

"Tải Ngôn tiên sinh quá lời rồi."

Thiếu nữ kia lập tức phiên dịch lại.

Ánh mắt Lục Bình khẽ chuyển động, anh tạm thời chưa nghĩ ra được văn án trong thời gian ngắn như vậy, chỉ đành cười đáp lời.

Những lời này đều là mấy lời khách sáo vô nghĩa.

Không nói đến việc có thể nhận được những phản hồi tích cực hay không, nhưng ít ra sẽ không bộc lộ cái gì cả. Điều quan trọng là cần phối hợp với nụ cười, dáng vẻ… Trong khu rừng hắc ám, mọi người đều đang thăm dò lẫn nhau, ngươi càng là tỏ ra yếu thế thì sẽ càng khiến cho đối phương được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc để dò xét! Mặc dù Lục Bình là cừu non, nhưng đã phủ thêm lớp da mãnh thú, đương nhiên là phải bày ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt rồi.

"Ài!"

"Tôi có một cái mơ ước!"

"Một ngày kia, mình có thể chân chính thản nhiên xuất hiện ở trong tầm nhìn của tất cả mọi người. Ánh mắt của mình rơi xuống đâu thì tất cả mọi người đều phải khom người vì mình!"

Lục Bình thật sự chịu đã đủ việc bên ngoài phải tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối.