← Quay lại trang sách

Chương 292 - Dây Chuyền Cung Ứng Nội Tạng!

Vị Lục tiên sinh vừa nãy không giống với những người từng gặp trước đó." Lão Mã tiếp tục lau chùi ly.

Chờ đến lúc cái ly trở nên trong suốt và sáng bóng giống như là tác phẩm nghệ thuật, anh mới ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười. Anh dùng tay chỉ lên trời: "Đây mới thật sự là rồng qua sông, ít nhất thì đối phương đại biểu cho bên có thể ngồi ở trước bàn cờ."

"Tuy tính cách của Lục tiên sinh này hơi hung hăng, nhưng lại rất có quy củ. Ngoài những điều trên ra còn có một nguyên nhân. Tôi chủ động bán cho cậu ta lý do, cậu ta liền thuận thế bắt được, hơn nữa đến điểm liền dừng lại, nhạy bén nhìn thấu ý đồ của tôi. Đống của cải kia của chúng ta hoàn toàn không đáng là gì đối với những con rồng thực sự như bọn họ." Lão Mã ôn hòa nói.

Nói đến đây, anh liền không nói thêm gì nữa, bản thân chỉ là đánh hơi được sự thay đổi nào đó. Để lại ấn tượng tốt vào lúc này nói không chừng sẽ có thể cứu mạng trong tương lai. Anh có thể đứng ở vị trí này ở trong giới, nguyên tắc đầu tiên chính là không đắc tội với những người thuộc tầng quyền lợi chân chính!

"Thái lão!"

Trong lúc anh đang nói chuyện, lão tiên sinh mặc áo khoác màu đen đúng lúc đi qua trước quầy bar. Lão Mã chợt gọi đối phương lại: "Số tiền này là vị tiên sinh ngồi ở đây ban nãy thưởng cho ông."

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau.

Trời mưa.

[ Ba ——! ]

Lục Bình xốc túi công văn lên, một tay đưa về đằng trước, mở chiếc ô màu đen ra. Anh rảo bước đi vào trong màn mưa, đi trên con đường không bằng phẳng trong khu dân cư cũ kỹ. Tuy rằng anh đã cố gắng né tránh, nhưng ống quần vẫn bị dính bùn.

Lục Bình hôm nay không đi xe đạp công cộng, mà là đi bộ đến ga tàu điện ngầm.

"Trong phần tình báo cơ mật màu vàng thứ năm, trung tâm y tế thứ hai Trung Hải, phòng khám Mayo Trung Hải."

"Rốt cuộc có phải là trùng hợp hay không?"

"Trong tình báo của Lý Ngọc Trân và tình báo về Ngô Thì Chương đều xuất hiện Vương gia, hiện tại vậy mà lại xuất hiện lần nữa. Lần này, là một nhân vật quan trọng của Vương gia sẽ được ghép tim tại phòng khám Mayo."

Lục Bình đi ở ven đường, những giọt nước mưa lăn xuống dọc theo chiếc dù.

Suy nghĩ trong đầu Lục Bình càng ngày càng rõ ràng. Anh đứng giữa vạch đường dành cho người đi bộ, chen lấn trong hàng loạt nhân viên văn phòng. Anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú về phía đèn tín hiệu đang chuyển từ đỏ sang xanh, ánh mắt ngưng tụ lại: "Cho nên… mượn tay y tế Thụy Tân để đánh gãy cuộc phẫu thuật tim này. Lại dùng sự tức giận của Vương gia để đẩy ngã phòng khám Mayo."

"Hoặc là đào ra đường dây cung ứng trái tim của Vương gia!"

Đèn xanh sáng lên.

Lục Bình bước qua làn đường dành cho người đi bộ. Anh chợt dừng lại ở giữa đường, ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Kèm theo động tác của anh, những hạt mưa trong suốt lập tức bắn ra rồi rơi xuống: "Bọn họ đúng là điên rồi. Mặc dù gia đình của chủ nhân quả tim này là quyền quý cấp hai ở bán đảo Mã Lai, tương đương với Triệu Chính Khiếu và Ngô Thì Chương, nhưng chủ nhân trái tim là dòng duy nhất của gia tộc!"

Bên trong tình báo có ghi chép rõ nguồn gốc và người tiếp nhận.

"Ài!"

"Suy nghĩ chính xác, độ khó của thao tác lại rất cao, cần đồng thời điều động rất nhiều tin tức tình báo."

Lục Bình băng qua đường, chen tàu điện ngầm. Anh đứng ở cạnh cửa tàu, hai bên trái phải đều là các nhân viên văn phòng vây quanh. Anh hôm nay không tranh được vị trí tốt, chỉ có thể ôm chặt túi công văn trong ngực, một tay bám chặt lấy thanh cột. Anh thở dài một cái, sau đó không do dự nữa, giống như là nhớ ra cái gì đó, lập tức móc điện thoại ra.

Sau khi gọi đến một dãy số, khoang tàu lắc lư rất nhỏ, Lục Bình nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, tay vẫn không quên nắm chặt lấy thanh vịn.

"A lô."

"Lôi tiên sinh, là tôi."

"Đúng, phía trên đã đưa ra câu trả lời. Xin anh hãy nhớ rõ hứa hẹn của mình trước đó."

Cả người Lục Bình đều bị chèn ép, nói chuyện có chút không tiện lắm. Anh lời ít ý nhiều mà nói ra vài câu, sau đó không đợi đối phương đồng ý đã cúp điện thoại.

Anh thở phào một cái, lấy điện thoại sắp tuột khỏi vai xuống và bỏ vào trong ngực.

Nếu như thành công, tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải cũng có thể trở thành thu hoạch tăng thêm.

Nếu như thất bại… Bất kể là Vương gia hay là những người có liên quan đến đường dây cung ứng nội tạng này sẽ không buông qua cho mình và trung tâm y tế Thụy Tân. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.

⚝ ✽ ⚝

Trong văn phòng của tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải.

Trong đôi mắt của Lôi Tài Vinh chứa đầy tia máu, râu ria xồm xoàm, trước bàn làm việc chất đầy tàn thuốc ngổn ngang. Đêm qua ông đã ngồi như vậy một đêm ở trong công ty, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng còn viết xong di thư, chuẩn bị nhảy xuống từ tòa nhà công ty.

Mà lúc này, ông ta có chút không phản ứng kịp, ngây ngốc bắt lấy điện thoại di động. Qua sau một hồi khá lâu, thật giống như là mới phản ứng lại, đôi mắt đỏ ửng không ngừng trợn to, gương mặt tuyệt vọng chết lặng dường như có dấu hiệu sống lại!

"Chống đỡ được rồi!"

Lôi Tài Vinh đột nhiên đứng lên, nhưng cả đêm hút thuốc và tinh thần sa sút khiến cho dưới chân như nhũn ra. Đầu gối khẽ cong sau đó quỳ ở trên đất, nhưng ông lại nhếch môi, muốn cười.