← Quay lại trang sách

Chương 293 - Đây Là Nhờ Phúc Của Lục Tiên Sinh

Buổi sáng.

Văn hóa Ngô Minh.

Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc. Anh lấy một cuốn sổ tay cỡ bàn tay ra từ trong túi công văn. Trong cuốn sổ 2/ 3 tin tức là bản thảo thiết kế của công ty và bút ký, xen lẫn 1/3 trọng điểm mà Lục Bình rút ra được từ trong tình báo.

Lượng tin tức cần học thuộc lòng hiện tại đang càng ngày càng nhiều hơn trước đây, hơn nữa còn có rất nhiều nội dung khó đọc và thiếu chi tiết hóa.

"Hì hì…"

Bên cạnh bàn làm việc, bạn gái Trương Oánh Oánh hôm nay đặc biệt đổi một chiếc áo len trắng cổ tròn để tôn lên làn da và mặt dây chuyền mới. Giữa xương quai xanh trắng nõn là sợi dây chuyền hình trái tim của cửa hàng Chu Vạn Phúc. Bất kể là ai thì cũng đều có thể vừa nhìn liền trông thấy món đồ trang sức mới của cô gái.

Trong lòng của cô vô cùng vui vẻ, ánh mắt luôn là không nhịn được muốn nhìn về phía bạn trai nhà mình. Chỉ lén liếc mắt một cái thôi cô đã cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn ro rồi.

"Anh Bình!"

"Hôm nay mưa thật lớn!"

"Em biết một quán ăn mới mở, chúng ta cùng đi ăn có được hay không."

"Sao tài xế này lại không có chút tố chất nào vậy, trời mưa còn lái xe nhanh như vậy, bắn hết cả nước nên người đi đường."

Trời mưa cả ngày.

Chỉ vừa chạng vạng tối, trời liền đã tối, nhà nhà đều thắp sáng đèn.

Lục Bình dắt tay bạn gái. Hôm nay ánh mắt của Trương Oánh Oánh luôn bị những vũng nước đọng ở ven đường thu hút. Trông thấy những người giao hàng phóng xe lướt nhanh qua mặt mình, lông mi của cô liền khẽ run, vẻ mặt đầy lo âu. Nhìn thấy một chiếc xe lao nhanh làm cho nước đọng văng tung tóe, cô lập tức nổi giận mắng. Cô không muốn để anh Bình biết mình đã phát hiện chuyện anh ấy giao thức ăn ngoài, lại lo lắng trời mưa đường trơn. Càng đến gần tàu điện ngầm, cô lại đi càng chậm.

Giờ cao điểm buổi tối, ga tàu điện ngầm đông nghịt.

Đoàn tàu đã vào ga.

"Hửm?"

Lục Bình đối diện với ánh mắt của bạn gái. Từ lúc sáng sớm anh đã nhìn ra tâm tư nhỏ của Trương Oánh Oánh, lại cố ý không nói. Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu mỗi một chi tiết trên gương mặt cô gái. Chỉ nhìn thấy, Trương Oánh Oánh cắn môi một cái, hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút cao hơn, nghiêm túc nói:

"Anh Bình, anh lúc trở về nhất định phải chú ý an toàn. Không được đi ngang qua đường xe chạy, cũng không cần lái… đi quá nhanh! Bây giờ trên đường có rất nhiều người không tuân thủ quy tắc giao thông…"

Cô nói lải nhải một hồi, sau đó còn nhón chân lên, cẩn thận sửa sang cổ áo sơ mi của bạn trai nhà mình một chút: "Vậy em đi trước.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Trương Oánh Oánh vừa nói vừa thở dài, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn tràn đầy vẻ lo lắng. Cô quay người, đang định đi vào khoang tàu thì cổ tay chợt bị Lục Bình níu lại. Trên mặt cô lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nhanh chóng nhìn về phía bạn trai.

"Dây chuyền rất đẹp."

"Oánh Oánh nhà ta hôm nay là cô gái xinh đẹp nhất."

Lục Bình cười ôn hòa nói.

Cả ngày hôm nay chỉ có anh là không khen dây chuyền mới của bạn gái. Đã có đến vài lần, Trương Oánh Oánh đều cố ý ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ đáng yêu cầu khen ngợi. Đúng như dự đoán, lúc anh nói về chiếc dây chuyền, gương mặt của bạn gái Trương Oánh Oánh nhanh chóng đỏ lên. Gương mặt lúc nãy còn lo âu nhăn nhó lập tức xuất hiện nụ cười. Ngay sau đó, Lục Bình buông tay ra, cô gái mới vừa vui vẻ vừa không ngừng xoắn xuýt đi vào trong tàu.

"Ài!"

Lục Bình né người, di chuyển giữa dòng người. Anh không khỏi thở ra một hơi.

Trong lúc bước nhanh xuyên qua bậc thang và sắp đến lối vào tàu điện ngầm, Lục Bình theo thói quen móc cặp kính gọng vàng ra từ trong ngực, sau đó lưu loát cất cặp kính gọng đen vào. Ánh mắt Lục Bình bình thường mà tự tin… Nếu như nói Lục Bình một phút trước chỉ là một nhân viên văn phòng vô cùng bình thường trong dòng người, như vậy hiện tại anh lại giống như một kẻ săn mồi nổi bật nhất trong đàn cừu.

⚝ ✽ ⚝

"Vậy mà có thể làm phiền Chu tiểu thư tự mình đến đón. Sợ rằng không người nào tại Trung Hải có thể hưởng vinh hạnh đặc biệt này."

Lục Bình tìm thấy chiếc xe con màu đen trong dòng xe cộ đông đúc.

Lúc anh bước đi qua, bàn tay cầm túi công văn vô thức siết chặt. Sau khi mở cửa xe và ngồi vào trong, cả người trong nháy mắt như được buông lỏng. Lục Bình đóng cửa xe lại. Trên gương mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nhìn về phía người đang nghiêm túc đọc sách dưới đèn xe ở bên cạnh. Cô chỉ mặc quần áo với hai màu trắng đen đơn giản nhất, nhưng màu trắng thuần tuý, màu đen cao quý ở trên người cô lại thể hiện rõ cái gì gọi là kinh điển.

"Lái xe đi." Chu Nhĩ Vi nhẹ nhàng nói.

Nhưng mà, lúc nhìn về phía Lục Bình, cô lại lộ ra nụ cười khuynh thành:

"Đây là nhờ phúc của Lục tiên sinh."

Trong lúc hai người giơ tay nhấc chân đều bảo trì sự khắc chế tuyệt đối, người nào có thể nhìn ra giữa bọn họ trước đây không lâu từng xảy ra một buổi đêm không thể tưởng tượng nổi chứ?