Chương 294 - Sấm Sét Trong Yên Lặng!
Xe phá vỡ màn mưa. Dần dần, buồng xe lâm vào yên tĩnh, Chu Nhĩ Vi tiếp tục đọc sách như trước đó… Nhưng cô làm sao cũng không thể tĩnh tâm được. Những hình ảnh đã được cô đè ở trong đầu lại không ngừng hiện ra trước mắt. Cô thậm chí giống như còn cảm nhận được hai ngón tay xuyên phá tất cả mọi thứ kia… Đó là sự khuấy động chưa bao giờ có. Hơi thở như hoa lan, gương mặt dính vào một tầng hồng nhuận… Cô lười biếng ngáp một cái, đưa tay tắt đèn xe để che giấu phản ứng trên người mình. Trước ghế ngồi, lại giờ phút này, cô lại có phản ứng tương tự như Lục Bình. Bên trong chiếc giày, ngón chân ngọc trắng nõn tinh xảo co lên, ngón chân không ngừng nghiền ép đế giày.
"Lần này khác nhau."
"Ngược lại không phải là sợ hãi, mà là một loại khó cảm giác vi diệu khó tả."
Thân thể của Lục Bình đang phát nhiệt.
Anh ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt trong không khí, những hình ảnh mờ mịt chậm rãi lướt qua trước mắt như đèn kéo quân, trong giày da, ngón chân cẩn thận nghiền ép.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh?"
"Hồ đồ!"
"Sao ông lại để cho Nhĩ Vi đi đón vị Lục tiên sinh kia?! Ông không biết đây là đang đưa dê vào miệng cọp hay sao?"
Biệt thự Chu gia.
Mai phu nhân đi xuống từ trên xe, bà vừa tụ họp với mấy vị quý phu nhân của Trung Hải trở về. Lúc ngồi ở trên xe bà đã chú ý tới bầu không khí trong trang viên không được thích hợp. Nhưng để cho bà nói rõ là đã xảy ra chuyện gì thì bà lại không thể nói được.
Người vệ sĩ áo đen bị mưa xối ướt nửa người nhưng đối phương vẫn nghiêm túc cầm dù, đưa phu nhân vào nhà.
Tiếng giày cao gót vang lên trong căn nhà xa hoa. Sau khi bà đi một vòng quanh nhà thì phát hiện không thấy thân ảnh của con gái. Bà ngay lập tức quay sang hỏi chồng Chu Tải Ngôn đang xem văn kiện ở bên cạnh cửa sổ. Sau khi nghe thấy nguyên do, ánh mắt của bà trợn to, dậm chân, cao giọng nói.
Lần thứ nhất, mặc dù con gái ngoan ngoãn của mình không có thiệt thòi lớn, nhưng không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà hiểu rõ nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!
"Là tôi mời Lục tiên sinh."
Chu Tái Ngôn xem xong một tờ văn kiện mới ngẩng đầu lên. Ông không còn mỉm cười và liên tục nói xin lỗi giống như trước đó nữa. Ông chân chính toát ra khí chất uy nghiêm, trầm giọng nói ra.
Chỉ một câu như vậy đã khiến cho phản ứng của Mai phu nhân dừng lại trong thoáng chốc. Bà nhìn chồng mình một lúc, sau đó cũng thu hồi sự cáu giận. Bà nghiêm mặt, bước đến ngồi xuống trước một cái ghế sofa khác:
"Tôi muốn dự thính cuộc đối thoại của các người.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Bà là phu nhân hào môn chân chính, mà không phải chỉ là bình hoa để thưởng thức.
Lông mày Chu Tải Ngôn cau lại, một hồi lâu sau mới đáp: "Không được phép đưa ra quyết định."
"Tôi biết rồi." Một hồi lâu sâu, Mai phu nhân mới đáp lại với vẻ mặt không cảm xúc.
Màn mưa kéo lên, dưới cùng một bầu trời.
Yến Kinh là trung tâm của phân tranh cổ xưa.
Ở đây không có mưa rơi, giống như là mãnh hổ nằm rạp xuống trấn thủ một phương. Khác với ngôi nhà cũ cổ kính và tịch mịch của Lý gia Yến Kinh, tòa trạch viện này giống như là đang trong độ xuân thì, khí thế uy nghiêm… Nó nằm ở trung tâm thành phố, nhưng lúc dòng xe cộ bên ngoài chạy ngang qua thì đều sẽ buông lỏng chân ga và kiêng bấm còi theo bản năng.
"Thân thể của lão Tam thế nào rồi?"
Một ông lão uy nghiêm ngồi ở trong đình, trước mặt bày bàn cờ đen trắng. Ông trầm giọng hỏi.
"Nguồn cung cấp tim đã được kết nối, đang thông qua các con đường để vận chuyển đến Trung Hải."
"Ừm."
"Chuyện này của Lão Tam là chuyện quan trọng nhất của Vương gia ta trong mấy ngày này. Nếu như Lão Tam có thể khỏe mạnh sống sót, sau đó từng bước trưởng thành, thì Vương gia chúng ta sẽ có thể tiếp tục bễ nghễ các phương, ngồi xem sóng gió nổi lên!"
"Yên tâm đi cha. Không có bất kỳ người nào biết rõ thân thể của Lão Tam có vấn đề. Đội ngũ chuyên môn bên phía phòng khám Mayo đã bị con giám sát từ một năm trước. Bọn họ chỉ có thể tiếp nhận số liệu thân thể của lão Tam, cho dù kết thúc thì cũng sẽ không biết là đang thay tim cho ai."
Mưa càng lúc càng lớn.
Những giọt mưa đập vào trên xe, rơi xuống mặt đất, giống hệt như là pháo trúc.
Chiếc xe con màu đen lặng lẽ lái vào trang viên Chu gia.
Trong màn đêm.
Thành phố Keelung, bán đảo Mã Lai.
Tòa tháp đôi Petronas phá vỡ tầng mây, ánh đèn rực rỡ.
Dưới bóng mờ của tòa tháp đôi, bầu không khí trong và ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện nào đó vô cùng nghiêm túc. Cứ cách mỗi 5 mét liền có một hộ vệ áo đen đứng thẳng. Bên hông bọn họ đều mang theo súng, mắt nhìn thẳng về phía trước.
[ Tinh ——]
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Bác sĩ trẻ tuổi cắm hai tay ở trong túi bước ra ngoài. Anh ta mở mắt ra, ánh mắt quét qua hành lang… Anh ta đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, khóe miệng khẽ giương lên.