Chương 300 - Đều Điên Rồi!
Trong một đoàn xe khác, gia trưởng Tạ gia Tạ Vĩ Tài và Tạ Tông Hoa nhìn chăm chú vào đoàn xe cảnh sát đang đi ngang qua ở bên cạnh. Cảnh sát trưởng có quen biết nói cà lăm chút gì đó, sau khi nói xong thì sợ hãi nhắc nhở một câu, cuối cùng nhanh chóng cúp điện thoại.
Trầm mặc!
Áp lực!
Tạ Vĩ Tài ngẩng đầu lên, liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, móng tay bấm chặt vào trong lòng bàn tay…
"Vậy chúng ta liền tìm người của mình."
"Cho dù có đập vỡ cả Tạ gia."
Giọng nói của Tạ Tông Hoa ngoài sáu mươi tuổi khàn khàn, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Trong thành phố rộng lớn.
Trong đêm tối, đội ngũ an ninh đến từ bốn phương tám hướng, đoàn xe đến từ vùng xám của thành phố Keelung không ngừng lái tới rồi bao vây xung quanh. Bọn họ giống như là chen chúc mà ra từ trong cống thoát nước…
Tại ngã tư trước sân bay quốc tế Keelung.
Đoàn xe vận chuyển trái tim dừng lại.
Người đàn ông trung niên quan sát thời gian, lông mày khẽ nhíu, nhìn về phía đội ngũ đang chặn lại ở ngoài cửa sổ. Anh ta đưa tay ấn xuống tai nghe, trầm giọng nói: "Giải quyết bọn họ với tốc độ nhanh nhất."
Mặc kệ phải trả cái giá gì!
Mặc kệ tạo thành cái gì!
Yêu cầu ưu tiên hiện tại chính là đưa trái tim trở về đúng thời gian!
⚝ ✽ ⚝
Trung Hải, trang viên Chu gia.
"Đã cản lại." Chu Tải Ngôn nhận nghe điện thoại, trầm giọng nói.
Lục Bình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, mọi chuyện phát triển dường như còn thuận lợi hơn anh nghĩ nhiều. Anh không thể xác định được vị trí cụ thể của trái tim, cho nên đành phải dựa vào Tạ gia để tìm ra quỹ tích của đoàn xe!
[ Keng keng keng ——]
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
Chu Tải Ngôn vội nhận nghe.
Ông mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
"Điên!"
"Đều điên rồi!"
Chu Tái Ngôn nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh, kinh hãi thất thanh nói.
"Tin tức bị lộ."
Yến Kinh.
Trong dinh thự của Vương gia, gia tộc đang thời hưng thịnh.
Phòng trà cổ điển.
Bàn trà trang nhã được bố trí cố định ở trung tâm chiếc giường. Hai bên bàn trà là người quản lý Vương gia hiện nay và nhị gia hiếm khi tụm lại. Bọn họ đều chú ý tới trái tim kia và cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành không lâu sau đó.
Nhị gia Vương gia nhìn chăm chú về phía anh cả, sau khi đối phương cúp điện thoại thì chỉ nghe thấy một câu như vậy.
Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại.
"Chúng ta đã lập kế hoạch phẫu thuật tim cho lão Tam ròng rã một năm."
"Đã loại bỏ tất cả móng vuốt."
"Rốt cuộc sẽ là ai?"
Đại gia Vương gia nhìn chằm chằm phía trước, trầm giọng nói ra.
"Đều đã đến lúc này rồi, cho dù là bị lộ thì chỉ cần phẫu thuật thành công tất cả sẽ đều đáng giá."
Bán đảo Mã Lai, thành phố Keelung.
Chiếc xe màu đen dừng lại ở trước trung tâm y tế tháp đôi Petronas, cha của chủ nhân trái tim Tạ Vĩ Tài và ông nôi Tạ Tông Hoa đi xuống xe. Mấy hộ vệ áo đen đi theo phía sau bọn họ, bước nhanh về phía trung tâm y tế.
Bước chân không đi được mấy bước đã lảo đảo. Điện thoại di động trong ngực đột nhiên vang lên, Tạ Vĩ Tài bốn mươi sáu tuổi dừng bước chân lại. Ông lấy điện thoại di động ra, trông thấy là một đoạn video… Chỉ xem một lúc, thân thể ông đã lập tức run lên. Ông biết rõ, quả tim này của con trai đã không thể trở về được nữa, bởi vì thứ ông cần chính là trời xanh.
"Vĩ Tài?"
"Không có gì."
"Ba, chúng ta đi đón Tiểu Phong trở về nhà!"
Tạ Vĩ Tài cất điện thoại di động dưới cái nhìn chăm chú của cha mình, trầm giọng nói ra.
Nếu đã xác định là ở bệnh viện, dựa vào lực lượng của Tạ gia thì trên đường tới đã đủ để tra được cái gì đó. Bọn họ tiếp tục xông vào trung tâm y tế, điên cuồng nhấn thang máy. Tạ Vĩ Tài dần dần đã không còn vẻ lịch sự và nho nhã như thường ngày nữa, trong đôi mắt hiện ra tia máu!
[ Tinh ——], cánh cửa mở ra. Bác sĩ trẻ tuổi hai tay cắm ở trong túi đi ra từ trong thang máy, sánh vai với Tạ Vĩ Tài.
Hai mắt chỉ vừa giao nhau một chút, thật giống như là linh hồn của Tiểu Phong đang kêu gào, Tạ Vĩ Tài không có tiếp tục đi về phía trước nữa, mà là quay người sang: "Đứng lại!"
Bác sĩ trẻ tuổi dừng lại, một lát sau quay người, ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng lộ ra vẻ nghi vấn.
Tạ Vĩ Tài nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vị bác sĩ này. Ông bắt đầu thở dốc dồn dập và kịch liệt. Ông đột nhiên rút một khẩu súng lục ra từ thắt lưng của vệ sĩ bên cạnh.
[ Két ——], súng lục được lên nòng, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào bác sĩ trẻ tuổi. Trước ngực Tạ Vĩ Tài kịch liệt phập phồng:
"Tiểu Phong ở đâu?"
"Tôi hỏi cậu! Tiểu Phong ở đâu?!"
Giống như là ma quỷ.
Giống như con thú bị sập bẫy.
Trên trán ông nổi đầy gân xanh, con mắt đỏ bừng, tuyệt vọng gầm lên.
Phanh!
Bác sĩ trẻ tuổi còn chưa kịp nói gì, đang vừa định phủ nhận thì tiếng súng đã vang lên, viên đạn xuyên qua bả vai của bác sĩ trẻ tuổi.
Tiếng súng lại vang lên, nửa bả vai khác cũng bị viên đạn xuyên qua. Máu tươi đỏ rực không ngừng rơi tí tách trên mặt đất.