Chương 301 - Đây Chính Là Quyền Hành Của Trời Xanh!
Vẫn là tầng giải phẫu lúc nãy, nhưng đội ngũ nhân viên an ninh nghiêm ngặt đã rời khỏi. Tạ Vĩ Tài và cha Tạ Tông Hoa xông vào căn phòng phẫu thuật. Bọn họ liếc mắt một cái liền có thể trông thấy thiếu niên không mảnh vải che thân nằm ở trên giường giải phẫu dưới ánh đèn lạnh như băng. Làn da thiếu niên đều đã lún xuống dưới, toàn bộ thân thể giống như là đều bị móc rỗng.
Cha! Ông nội!
Hai người đau lòng nghẹn ngào, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, nước mắt, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không thấy.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
Chu Tải Ngôn chỉ cảm thấy giọng nói của mình đều giống như đã trở nên khàn khàn. Lúc ông đưa điện thoại di động cho Lục Bình, cánh tay đều đang run rẩy.
"Vẫn là bá đạo như vậy."
Lục Bình xem xong đoạn video này, đó là giống như một màn tàn sát. Không lâu trước đó, anh vẫn chỉ là một nhân viên công ty cực kỳ bình thường. Cho dù là hiện tại, anh đã từng trải qua tập kích, cũng từng giết người, nhưng mà nhìn thấy hình ảnh như vậy thì vẫn khó nén nổi cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Trong ánh mắt của Tại Chu Tải Ngôn, Lục Bình rất nhanh đã phản ứng lại, ung dung lộ ra một nụ cười khẽ, dáng vẻ như nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay, ôn hòa nói một câu.
Nghe thấy những lời này, Chu Tải Ngôn cúi đầu xuống, không dám đáp lời.
Những người khác nói như vậy thì sẽ chỉ là thuận miệng nói. Nhưng Lục tiên sinh có thân phận khác biệt, sự xuất hiện của đối phương rất có thể đại biểu cho ý chí của một quần thể nào đó. Nhóm người kia có thể là đang muốn kéo Vương gia thế gia môn phiệt xuống nước. Một câu nói này chính là thái độ của những người đó.
Lời nói rơi xuống, phòng khách Chu gia lâm vào yên tĩnh.
"Nên làm gì đây?"
"Mình nên làm cái gì đây?"
Lục Bình không dám bày ra quá nhiều động tác dư thừa. Anh có chút ngẩn ra, tim trong lồng ngực đập rất nhanh… Thúc đẩy mọi chuyện đến mức độ này, anh rõ ràng phát hiện mình đang sợ hãi. Anh sợ hãi, hoài nghi, cảm giác mình cũng không thể khống chế được cục diện như thế!
Đã không thể rời khỏi sân khấu!
Anh cảm thấy mình đã không thể xuống khỏi sân khấu, muốn qua người chạy trốn. Nhưng bản thân anh cũng biết rõ, chỉ cần anh co móng vuốt lại, cho dù là chỉ lùi về sau nửa bước, lộ ra sự khiếp sợ thì anh sẽ chết càng nhanh hơn! Thậm chí ngay cả việc xin được chết cũng không đơn giản!
Kế hoạch dù cặn kẽ đều chẳng qua chỉ là lý luận suông. Anh cũng không có đầy đủ kinh nghiệm và năng lực để khiến cho tất cả mọi chuyện đều tiến hành dựa theo ý muốn của bản thân.
Lúc này, sợ rằng mỗi một phút mỗi một giây đều có thể quyết định kết quả cuối cùng của sự việc!
Lục Bình không có thời gian để sợ hãi và làm dịu áp lực! Anh đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, sau đó liền kiên trì chống đỡ đến cùng. Anh không định tiến hành theo chuẩn bị trước đó nữa. Vốn dĩ anh tưởng rằng Tạ gia có thể trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt. Với tầm mắt trước đó của anh, anh không thể tưởng tượng nổi Vương gia có thể dám làm đến loại trình độ này!
Bây giờ nhìn lại, bước kế tiếp đã trở nên vô dụng.
"Đưa điện thoại cho tôi đi." Lục Bình ôn hòa nói.
Anh lần nữa nhận lấy điện thoại di động, đầu ngón tay vững vàng lướt qua bàn phím, cuối dùng dừng lại một chút trước nút ấn gọi, sau đó không chút do dự ấn xuống.
Khi âm thanh nhắc nhở vang lên ở bên tai, Lục Bình không có đọc lại thông tin tình báo ở thời khắc cuối cùng, mà là chợt nghĩ đến nếu như mình đang trải qua một cuốn tiểu thuyết đô thị, bản thân là nam chính trong bộ tiểu thuyết này.
Như vậy…
Chỉ sợ anh chính là nam chính bi thảm nhất trong lịch sử đi! Các nam chính trong tiểu thuyết khác người nào mà không phải là chém giết lung tung! Đủ loại trâu bò! Chỉ có anh! Chỉ có anh là điên cuồng bị ngược! Điên cuồng bị ngược!
"Là ai?"
"Sao có thể biết đến số điện thoại này."
Điện thoại được kết nối, một giọng nói cảnh giác vang lên.
"Chúng ta bị chơi xỏ!"
Trong ánh mắt của Chu Tải Ngôn, tay Lục Bình dựa vào ghế sofa, toàn bộ thân thể hơi khom về phía trước, hai chân không ngừng mài mũi giày trên mặt đất. Cả người giống như là đang trong trạng thái sợ hãi cực độ, không ngừng cầu sinh!
Tâm tình của anh đã thể hiện rõ cảm giác cận kề sụp đổ một cách hoàn mỹ!
Không hổ là thương nhân tình báo cao cấp.
Mỗi một người đều là diễn viên ưu tú nhất.
Cho dù là vào lúc này, trong lòng Chu Tải Ngôn vẫn khó che giấu sự cảm khái của mình.
"Trái tim tại thành phố Keelung nhất định phải bị hủy ngay lập tức!"
"Bọn họ là muốn thông qua con đường này để cắt đứt toàn bộ trung tâm buôn bán nội tạng Nansan!"
"Mục tiêu của bọn họ, là Nansan! Là Nansan!"
Lục Bình bày ra sự dữ tợn, sợ hãi, yết hầu nhấp nhô, không ngừng quát lên.
Nói xong, điện thoại bị cắt đứt.
Miến Quốc.
Nansan.
Trong căn phòng mờ mờ, người đàn ông cường tráng nhìn về phía điện thoại trong tay.
Lúc anh ta gọi đến một số điện thoại khác thì quả nhiên nhận được tin tức biến cố…
"Đáng chết!"